Thời tiết trong lành, mây trắng bay bay, một nhóm người lại lên đường đi tới biên quan.
Có vài người còn chưa khỏe lại, chỉ có thể dựa vào người nhà dìu dắt đi về phía trước, nếu thật sự không đi được thì nhờ người cõng.
Lúc này bọn họ phá lệ hâm mộ người có xe, đôi mắt đều đỏ lên.
Mộc lão thái thái cũng trải qua một trận bệnh, tinh thần không ổn, cả người mệt mỏi nằm ở trong xe, miệng không ngừng lẩm bẩm, "Cẩm Dao, ngươi là trưởng nữ tôn quý nhất Mộc gia, làm sao có thể xuất đầu lộ diện làm mấy chuyện không ra gì này."
Môi Mộc Cẩm Dao mấp máy, nhưng nhìn khí sắc tổ mẫu không tốt, lại trầm mặc.
Lần này Mộc lão thái thái bệnh nặng, dạo một vòng quanh Quỷ Môn Quan, lúc này cả người cực kỳ không thoải mái, vừa nghĩ đến Mộc Vãn Tình không chịu nhường xe, mới hại bà thiếu chút nữa qua đời, trong lòng tràn đầy oán khí.
"Còn ngươi nữa, Dung Tuyết, ngươi là một tiểu nương tử chưa xuất giá, lại góp vui cái gì chứ? Không muốn lập gia đình sao>"
Mộc Dung Tuyết không vui, "Tổ mẫu, ta làm sai cái gì chứ? Chẳng phải chỉ là dẫn dắt mọi người cùng nhau làm việc sao? Ta thích làm người dẫn đầu."
Tính cách của nàng mạnh mẽ, muốn mọi mặt đều ưu tú, để cho nàng quản lý một nhóm người, rất phù hợp với tâm ý của nàng.
Sự thật chứng minh, nàng quản lý không tệ, thứ tự ngăn nắp, còn nhận được thêm một trăm văn tiền thưởng.
Đây chính là số tiền đầu tiên nàng tự tay kiếm được!
Cảm giác thành tựu này trước nay chưa từng có.
Mộc lão thái thái cười lạnh một tiếng, "Người dẫn đầu? Rõ ràng là làm chó săn của Mộc Vãn Tình."
Chó săn? Mộc Dung Tuyết tức đỏ mặt, sao lại có thể nói cháu gái của mình như vậy chứ? Đúng là càng già càng ngu ngốc. "Tổ mẫu, đây là an bài của Tằng đại nhân, ngài bất mãn với Tằng đại nhân..."
Mộc lão thái thái hoảng sợ: "Ta không có, ngươi đừng có nói bậy, ý của ta là, các người không nên nghe theo lời Mộc Vãn Tình an bài, nàng ta thì tính là loại người gì chứ? Các ngươi tôn quý hơn nàng ta, phải là nàng ta nghe theo các ngươi mới đúng."
"Muốn vậy thì phải có bản lĩnh." Mộc Dung Tuyết tận mắt chứng kiến năng lực của Mộc Vãn Tình, trong lòng bội phục. "Dù sao, ta không bằng nàng."
Mộc lão thái thái không khỏi tức giận, cháu gái của bà làm sao có thể kém hơn cháu gái của tiện phụ kia?
Mộc đại gia hơi nhíu mày: "Lão thái thái là muốn tốt cho các ngươi, các ngươi đều là đích nữ danh môn, xuất thân cao quý…"
Mộc Dung Tuyết có chút thấy phiền, đừng tưởng là nàng không biết suy nghĩ trong lòng hắn.
Mộc Vãn Tình thà rằng để cho vị tộc thúc phòng bên dẫn đội, cũng không chịu để cho thân bá phụ ra mặt.
Trong lòng hắn khẳng định không thoải mái, nhưng sao hắn lại không tự xem lại mình đi chứ? Hắn đã không còn là quan viên triều đình tam phẩm! Đã không còn tư cách để khoa trương như xưa!
"Hiện tại đều đã là tù nhân, không biết còn có thể sống được bao lâu."
Như một chậu nước lạnh đổ từ trên đầu xuống, sắc mặt mẫu tử Mộc lão thái thái cũng không đẹp.
"Nghe lời, các ngươi không giống với Mộc Vãn Tình, nàng chính là tai tinh, ai tới gần người đó xui xẻo…"
Lão thái thái này không chỉ nói với con cháu nhà mình như vậy, còn nói với các tộc nhân khác, tích cực phá hư thanh danh Mộc Vãn Tình.
Nói cho cùng, bà vẫn cần một nơi để phát tiết, về phần đối phương là dạng người gì cũng không quan trọng.
Đúng lúc này, một tin tức điên cuồng lưu truyền trong đám người. "Nghe nói, quan sai cho phép chúng ta ký giấy nợ để mua xe la xe ngựa."
Người còn đang bệnh cũng đều chấn kinh, "Thật hay giả? Ta phải là người đầu tiên báo danh."
Cứ tiếp tục đi như vậy, chỉ sợ sẽ chết trên con đường lưu đày.
"Không có khả năng a, sao quan gia lại đối với chúng ta tốt như vậy?"
"Hơn nữa, chúng ta cũng không có tiền để trả."
"Ta nghe nói, đây là chủ ý của Mộc tam tiểu thư."
Từ trước đến nay Phương gia chủ chỉ nghe chứ không nói lời nào, nhưng lúc này đây không nhịn được, "A, Mộc Vãn Tình Mộc Tam tiểu thư sao?"
Lúc trước Mộc Vãn Tình quá mức chói mắt, vậy nên không có người không biết nàng. "Chính là nàng ta."