Mấy nữ tử tài hoa giỏi giang cũng nóng lòng muốn được thử sức, triều đình đã cho phép, nam nhân có thể lập nghiệp, tại sao các nàng không thể?
Phương gia chủ phụ trách các công việc cụ thể, việc này hắn đã làm quen, thuần buồm xuôi gió, hắn xây dựng trường học từng bước theo ý tưởng của Mộc Vãn Tình, từ không đến có, mỗi ngày ý chí đều dạt dào, tinh thần sáng láng, mười phần nhiệt tình.
Hắn vẫn đang ở phủ Huyện Chủ, thờ ơ đối với tất cả lời mời chào, ngày xưa hắn đứng sai vị trí, làm hại cả gia tộc phải lưu đày ở Tây Lương.
Hiện tại, hắn chỉ làm chính sự, không muốn dính líu đến những tranh chấp đó.
"Huyện Chủ, đây là lễ vật thu được hôm nay."
Mỗi ngày hắn thu được rất nhiều lễ vật, không nhận cũng không được.
Cứ vậy đi, bọn họ dám đưa, hắn dám nhận.
Mộc Vãn Tình liếc qua một cái, toàn bộ đều là vàng bạc, châu báu, tranh chữ, đồ cổ, "Cứ theo quy tắc cũ mà làm."
Cái gọi là quy tắc cũ là đem lễ vật bán lấy tiền, rồi đem số đó đưa vào quỹ giáo dục, dùng làm học bổng cho những học sinh xuất sắc.
Tất nhiên, những chuyện này sẽ được ghi chép thành ba bản, một bản nộp cho triều đình, một bản giữ ở văn khố của trường, một bản lưu trữ.
Còn nói vì sao cầm đồ mà không làm, hắn chỉ có thể tỏ vẻ, là các ngươi buộc ta nhận, ta cũng không hứa hẹn điều gì.
Ai, đi theo Mộc Vãn Tình một thời gian dài cũng học được vài mẹo.
Da mặt phải dày, miệng phải trơn tru, có thể động thủ thì tuyệt đối không thể ở yên.
Mỗi ngày Phương gia chủ đều rất vui vẻ, "Đến lúc đó thật sự không tuyển đám con cháu nhà quyền quý sao?"
"Ở trường học kỹ thuật dựa vào thực lực mà nói chuyện, tôn trọng kẻ mạnh." Quy tắc của trường đều do Mộc Vãn Tình quy định, nàng muốn biến ngôi trường này trở thành một thương hiệu vàng, một thế lực mới.
"Ở địa bàn của ta, không thể có chuyện thật giả lẫn lộn."
Lâm triều lại thêm một trận cãi vã, đủ loại khắc khẩu, mỗi một quyết định đều phải trải qua một quá trình dài như vậy.
Sau đó, Hoàng thượng và Nội Các sẽ thảo luận rồi ra quyết định.
Mộc Vãn Tình không bao giờ tham gia vào việc này, dù sao nàng cũng đang bị bài xích ở bên ngoài.
Tranh cãi cũng gần xong, Hoàng thượng mới vỗ tay, hứng thú ngập tràn nói, "Chư vị khanh gia, có muốn cùng ta xuất cung không?"
Lời này vừa nói ra, hiện trường lập tức im lặng, đồng loạt nhìn về phía các thành viên Nội Các, có chuyện gì vậy?
Vẻ mặt Nội Các mông lung, bọn họ cũng không biết.
Thủ Phụ là người đầu tiên đứng dậy phản bác: "Bệ hạ, tuyệt đối không được, ngài là cửu ngũ chí tôn, sao có thể dễ dàng rời cung? Vạn nhất xảy ra chuyện, ai có thể gánh nổi?"
Thứ Phụ cũng không kém cạnh, "Bệ hạ nếu có việc gì cứ nói cho chúng thần làm, chúng thần sẽ giúp ngài làm chu toàn, không nên mạo hiểm."
Mắt Thừa Quốc Công trừng thẳng, "Quân vương không thể đứng dưới bức tường nguy hiểm, bệ hạ, là ai đề nghị ngài xuất cung? Đây là mang ý đồ xấu, nên bắt về nghiêm hình tra tấn."
Một bóng người từ bên ngoài tiến vào, "Hoàng thượng, thần đã chuẩn bị tốt mọi thứ rồi."
Là Đỗ Thiếu Huyên, trong cung hắn coi quản cấm vệ.
Hoàng thượng thật vui vẻ ra ngoài, "Vậy chư vị không cần đi nữa, Huyện Chủ Thanh Bình đi theo đi."
"Vâng." Mộc Vãn Tình thong dong đi theo.
Các triều thần nổi giận, hay rồi, các ngươi cư nhiên gạt mọi người làm chuyện này.
Bọn họ vốn dĩ không vừa mắt Mộc Vãn Tình, bây giờ càng chán ghét nàng.
Thủ Phụ bình thường bên ngoài không thể làm khó dễ Mộc Vãn Tình, địa vị cách xa nhau, ngại hạ mình. Nhưng sau lưng thì sao, chưa từng dừng lại.
Lúc này, hắn không khỏi mắng to, "Huyện Chủ Thanh Bình, lại là ngươi, ngươi muốn làm gì?"
Thừa Ân Công phản ứng càng kịch liệt, "Huyện Chủ Thanh Bình, ngươi cả ngày nghĩ cách quanh co lấy lòng Hoàng thượng, lại bỏ dở công việc, đã nói kiếm mấy chục vạn lượng bạc đâu..."
Hắn là phụ thân của Hoàng Hậu, nhạc phụ Hoàng thượng, đều có xích mích với Đỗ Thiếu Huyên và Mộc Vãn Tình.
Nhưng, Mộc Vãn Tình có tai như điếc, không thèm quan tâm bọn họ, chân nhẹ nhãng bước ra ngoài.
Nàng ý chí kiên định, không bị bên ngoài tác động, không để bụng người khác có ý gì.