Một vị võ tướng muốn ngăn cản nàng, nhưng Đỗ Thiếu Hiên lại lạnh giọng mắng: "Ngươi làm cái gì vậy? Có bản lĩnh liền tới chỗ ta, khi dễ nữ nhân làm gì?"
Hắn trong số võ tướng có danh tiếng cực cao, đối phương theo bản năng lùi về sau.
Thừa Ân Công kích động như thể đã nắm được manh mối, "Vương Gia Tây Lương, ngươi đang cấu kết với Huyện Chủ Thanh Bình để mê hoặc quân vương, ngươi đang muốn làm phản sao?"
Đỗ Thiếu Huyên cũng không phải dễ chọc, chỉ cần ai chọc tới hắn, hắn lập tức trở mặt.
"Có câu nói dâm phụ nhìn kỹ nữ, trí nhân gặp người thông minh, người trong lòng mang ý xấu như ngươi nhìn ai cũng nghĩ người ta phản nghịch giống mình?"
Thừa Ân Công hít sâu một hơi, vừa sợ vừa giật mình, "Ngươi nói bậy, ngươi đang hắt nước bẩn lên người ta."
Giọng nói lanh lảnh của Mộc Vãn Tình từ cách đó không xa truyền đến, "Đỗ Thiếu Hiên nhanh đuổi theo Hoàng thượng, nói chuyện với tên ngốc làm gì, thật lãng phí thời gian."
Thừa Ân Công: ....??? Tên ngốc ? Đứng lại cho hắn, nói cho rõ ràng.
Đường xá, cửa hàng xa hoa san sát cực kỳ náo nhiệt, vui chơi ăn uống đều có, cửa hàng trang trí hoa lệ huy hoàng.
Xe ngựa như nước, người qua đường tới lui, rất phồn hoa.
Đột nhiên, tất cả mọi người trên phố đều sững sờ, ngơ ngác nhìn một đoàn người từ đằng xa đi tới, hai chiếc xe xa hoa được bao quanh bởi các thị vệ mặc y phục trong cung, uy nghiêm đầy khoa trương.
Hoa văn chạm khắc trên xe là rồng phượng vờn châu.
Đây.... đây là quý nhân từ hoàng cung ra ngoài sao? Là ai? Dưới gối Hoàng thượng chỉ có một nhi tử và hai nữ nhi còn nhỏ, không có khả năng cho ra khỏi cung.
Chẳng lẽ là Thái hậu đi tới miếu hoàng gia thắp hương sao?
Xe ngựa chậm rãi dừng lại trước một cửa hàng mới sửa sang lại, cửa hàng được che bằng vải nên khó nhìn thấy bên trong bán cái gì.
Các cửa hàng xung quanh tò mò thò đầu ra xem.
Tình hình như thế nào?
Từ xe ngựa, một nam nhân mặc long bào bước xuống... Long bào? Hoàng thượng?
A a a, trời ơi, là Hoàng thượng xuất cung.
Bọn họ lần lượt chạy ra khỏi cửa hàng, còn chưa tới gần đã bị cấm vệ chặn lại, không cho phép tới gần.
Nhưng sự nhiệt tình của mọi người không thể bị xua tan, tất cả đều quỳ xuống hành lễ, "Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn tuế."
Hoàng thượng không thay thường phục, tức là không có ý định che đậy tung tích của mình.
Hắn hơi nâng tay, "Đứng lên đi."
Kế bên có một tửu lâu do Định Bình hầu phủ mở, vừa đúng lúc công tử hắn đang ở trong quán tiếp khách, một đám quý công tử xôn xao kéo nhau chạy ra, hưng phấn không chịu nổi.
Định Bình hầu công tử mạnh dạn hỏi, "Hoàng thượng, ngài cải trang xuất xung sao?"
Lời nói vừa ra khỏi miệng mới ý thức được mình nói câu ngu ngốc gì thế này, "Không, không, ý thần là ngài tới khai trương cửa hàng mới sao? Ah không đúng, thần muốn hỏi, cửa hàng này bán gì a?"
Hắn quá kích động, nói năng cũng lộn xộn.
Sắc mặt Hoàng thượng ôn hòa, "Trẫm cố ý đến đây chủ trì nghi thức khai trương của cửa hàng mới, các ngươi cũng vào đi."
Công tử Định Bình hầu cùng với mọi người vui mừng như điên, thật đúng là ngày lành tháng tốt, vận khí thật quá tốt.
Mặc kệ bán cái gì, cũng đảm bảo sẽ mua mua, mua.
Từ đầu đến cuối Đỗ Thiếu Huyên đều đi theo bên người Hoàng thượng, ánh mắt cảnh giác nhìn xung quanh.
Một bóng người nhỏ nhắn nhảy ra khỏi xe ngựa phía sau, chính là Mộc Vãn Tình, nàng xoay người bế Đại Hoàng Tử đi xuống.
Nàng dẫn theo Đại Hoàng Tử đi tới, cười hỏi: "Hoàng thượng, chúng ta bắt đầu được chứ?"
"Được." Hoàng thượng khẽ gật đầu.
Bàn tay nhỏ bé của Mộc Vãn Tình vung lên, lớp vải che bên ngoài được vén lên, từ từ lộ ra thứ nằm bên trong.
Tất cả mọi người há hốc mồm, chỉ bốn chữ, rực rỡ lung linh.
Các cửa kính lớn trong suốt như pha lê, lấp lánh dưới ánh sáng mặt trời.
Đẹp, đẹp quá.
Một tấm thủy tinh nhỏ cũng đã có giá mấy trăm lượng, mảnh thủy tinh lớn này đáng giá bao nhiêu chứ?
Ba mặt tiền của cửa hàng cùng một dạng trang trí, có cửa kính giống nhau, chỉ có bảng hiệu khác nhau.
Ngoài cùng bên trái là Thiên Trân lâu, ở giữa là cửa hàng đồng hồ Vạn Thông, còn bên phải là Phức Hương Các, mỗi nơi đều có những đặc điểm riêng.