Công nhân dâng lên mảnh lụa đỏ cùng kéo, giữa tiếng pháo điếc tai, Hoàng thượng hoàn thành nghi thức cắt băng khánh thành, một kéo cắt xuống.
Đội múa lân được mời đến, nhảy múa linh hoạt, màn trình diễn tuyệt vời làm tăng thêm không khí lễ hội.
Đại Hoàng Tử tò mò nhìn một màn náo nhiệt này, đôi mắt đều không nỡ chớp.
Lần đầu tiên hắn được xuất cung, thấy cái gì cũng mới mẻ.
Tất cả các đại thần mới đuổi tới nhìn thấy cảnh này, tâm tình phức tạp không thể diễn tả bằng lời.
Đây là lí do việc Hoàng thượng rời cung? Chủ nhân nơi này là ai? Không lẽ là Mộc Vãn Tình? Thật bừa bãi.
Mộc Vãn Tình một tay nắm lấy tay Đại Hoàng Tử, tay còn lại làm động tác mời: "Hoàng thượng, mời vào."
Nàng mời hai phụ tử vào cửa hàng đồng hồ chính giữa, các đại thần cũng chen nhau đi vào.
Vừa bước vào cửa hàng, lập tức hiện ra một chiếc đồng hồ cao bằng hai người vừa tầm mắt, khảm các loại bảo thạch, kim giờ khảm ngọc bích, xa hoa tinh xảo, lộ ra một cỗ khó có thể diễn tả cao quý.
Mọi người đều bị mê hoặc, thứ này trông thật đẹp.
"Đây là bảo vật trấn tiếm của cửa hàng." Mộc Vãn Tình dùng ngôn ngữ đơn giản nhất giới thiệu cách thức sử dụng, còn mời Đại Hoàng Tử giúp mọi người phổ cập cách làm sao để xem đồng hồ.
Sắc mặt Đại Hoàng Tử đỏ bừng, trong mắt lấp lánh hưng phấn, nhưng vẫn là có thể nín thở, nói rõ ràng hùng hồn.
Một vị đại thần mắt cũng sáng lên, muốn có! Thứ này so với phễu tiện lợi hơn nhiều, "Món này bao nhiêu tiền?"
Mộc Vãn Tình chỉ tay vào bảng giá, các đại thần đều sửng sốt, khá lắm, bảng giá là năm mươi vạn lượng bạc, đắt tới hoang đường, đây không phải là đoạt tiền sao?
Nhưng vấn đề là đồng hồ để bàn quá đẹp, khiến người ta chỉ muốn có được.
Sắc mặt Nội Các cùng Lục Bộ Thượng Thư cực kỳ phức tạp, bọn họ cũng không xa lạ gì với chiếc đồng hồ này, trên giá đặt bảo vật trong Dưỡng Tâm Điện, nơi Hoàng thượng triệu kiến các ngoại thần, cũng có một chiếc đồng hồ.
Hoàng thượng lúc nào cũng tự hào khoe khoang, nói là có người dâng cống phẩm.
Hoàng thượng cứ thần thần bí bí không chịu nói thêm nửa lời? Làm nửa ngày, hóa ra ở Tây Lương đưa tới.
Mẹ kiếp, hình như thứ tốt ở Tây Lương hơi quá nhiều thì phải?
Hoàng thượng nhìn mấy chiếc đồng hồ trên quầy thủy tinh, lớn lớn bé bé, kiểu dáng khác nhau, nhưng rất tinh xảo và bắt mắt, khiến ánh mắt người trước mắt cũng sáng lên.
"Trẫm muốn mấy cái này, gói lại cho trẫm."
So với bảo vật trấn tiệm thì cái này bình dị gần gũi hơn nhiều, nhưng cũng... đã hết năm vạn.
"Vâng." Mộc Vãn Tình vô cùng vui sướng nhận lấy ngân phiếu từ tay tổng quản Nội Thị.
Ai da, ngay cả Hoàng thượng mua đồ cũng phải trả tiền? Đây là bình thường ư?
Ngay sau đó, nàng nhìn về phía các đại thần, trọng thần, đôi mắt sáng ngời, như mài dao chuẩn bị thịt dê béo.
"Mọi người cũng đã đến rồi, không mua gì sao?"
Mọi người quay mặt nhìn nhau, có chút không biết làm sao.
Nên mua hay không? Đồ thì tốt, nhưng......
Hoàng thượng liếc mắt nhìn qua đó, "Đồng hồ này đặc biệt thuận tiện, là đồ dùng thiết yếu nên có trong nhà.”
Hắn đã tự mình quảng cáo, người khác còn có thể làm sao chứ? Đương nhiên là cổ động.
Thủ Phụ là người đầu tiên đứng ra hưởng ứng, mua một cái đồng hồ nhỏ để bàn giá năm vạn, một đồng hồ quả quýt giá một vạn.
Ở đây đều là quan lớn, trong nhà không thiếu tiền, sôi nổi đứng ra mua.
Không nói đến cái khác, công nghệ của đồng hồ này rất tốt, vỏ ngoài thủy tinh được điêu khắc lập thể, mặt đồng hồ được chạm trổ tinh xảo, hoàng kim và hoa hồng kim phối hợp với kiểu dáng ngọc bích, khí chất trang nhã lại cao quý rất dễ mê hoặc người khác.
Đồng hồ quả quýt thuận tiện mang theo bên người, còn có thể có một loại ảo giác cao lớn, cảm giác người có được đồng hồ quả quýt chính là nhân sĩ xã hội thượng lưu cao quý.
Cảm giác trang bức này quá tốt.
Lại thêm kỹ thuật đẩy mạnh tiêu thụ cao siêu cùng thái độ phục vụ nhiệt tình của nhân viên cửa hàng, Mộc Vãn Tình thỉnh thoảng lại cổ vũ, không ai có thể tránh thoát đòn công kích của hàng xa xỉ đứng đầu.
Người khác có, ta nhất định phải có, đều là người cần thể diện, đúng không?
Cả một cửa hàng đồng hồ rực rỡ muôn màu nháy mắt trống không, nhưng lại khiến nhân viên cửa hàng vui đến hỏng mất.