Ánh mắt mọi người nhìn Mộc Vãn Tình đều trở nên khác trước, cuồng nhiệt không thôi, giống như nhìn một con búp bê vàng.
Một quý nữ hưng phấn mặt đỏ bừng, "Huyện Chủ Thanh Bình thật sự là một người nhân nghĩa, làm một tấm gương tốt cho nữ nhân thiên hạ."
Nàng giống như mở ra một thế giới mới, để cho các nữ nhân biết cũng có thể sống như vậy.
Dựa vào thực lực ngồi ngang hàng với nam nhân.
Nữ nhi Đại Học Sĩ của Nội Các bỗng nhiên mở miệng nói, "Thì ra nữ nhân cũng có thể lợi hại như vậy, Hoàng thượng, có thể cho nữ tử ứng khảo khoa cử sao?"
Hiện trường yên tĩnh, tất cả mọi người nhìn chằm chằm thiếu nữ mở miệng, thiếu nữ xấu hổ đỏ mặt, nhưng không có lùi bước, trông mong nhìn quân vương.
Nàng từ nhỏ theo phụ thân học tập, phụ thân thường nói, trí tuệ của nàng hơn xa nam nhi, nếu nàng là nam nhi có thể kiến công lập nghiệp.
Mỗi khi nghe được lời này liền đặc biệt khó chịu, nàng cho rằng cuộc đời này vô vọng.
Nhưng khi nàng nhìn thấy Mộc Vãn Tình.
Mộc Vãn Tình không chút do dự đứng lên, hướng Hoàng thượng chắp tay, mặt mày nghiêm túc, "Hoàng thượng, nhân tài không phân biệt nam nữ, chỉ cần có bản lĩnh cần gì phải để ý giới tính, ta cho rằng nhiều nữ tử giống như ta là chuyện may mắn của thiên hạ."
Là tự tin như vậy, việc nhân đức không nhường ai.
Hiện trường một mảnh xôn xao.
Một gã quan viên Lễ Bộ liền đứng lên, mặt có tức giận, "Hoàng thượng, chuyện này tuyệt đối không thể. Càn khôn đảo loạn, tẫn kê tư thần* là đại bất hạnh của một quốc gia, nữ nhân sao có thể xứng đứng ngang hàng với nam nhân chúng ta? Sao có thể xứng đàm luận quốc gia đại sự?"
tẫn kê tư thần*
(*): gà mái gáy lúc rạng đông (thành ngữ); một người phụ nữ chiếm đoạt quyền lực
(*): gà mái gáy lúc rạng đông (thành ngữ); một người phụ nữ chiếm đoạt quyền lực
Mộc Vãn Tình cũng không biết hắn là ai, không khách khí oán hận, "Vị đại nhân này kiến thức không vững, ý nghĩa thâm sâu của Tẫn Kê Tư Thần là, quyền trách phải rõ ràng, không nên vượt ranh nhúng tay vào quyền trách không thuộc về ngươi, nếu không sẽ sinh loạn."
"Ngươi đặt nương ngươi ở nơi nào? Ngươi đúng là loại nhi tử lang tâm cẩu phế bất hiếu, nhục nhã mẫu thân sinh ngươi nuôi ngươi trước mặt mọi người, ngay cả thân mẫu cũng không tôn trọng được, thế làm sao có thể đối xử tử tế với bá tánh?"
Cái miệng này của nàng đặc biệt độc, mặt quan viên Lễ Bộ tái xanh, "Hồ ngôn loạn ngữ, đây là hai việc khác nhau.”
Mộc Vãn Tình kỳ quái hỏi lại, "Sao vậy? Nương ngươi không phải nữ nhân sao? Chẳng lẽ ngươi là do cha ngươi mười tháng hoài thai sinh ra? Oa, thiên hạ kỳ văn."
Lễ Bộ quan viên mặt đỏ tới mang tai, "Ngươi... Ngươi không có lễ phép..."
"Lễ phép là cái gì? Có thể ăn được sao?" Mộc Vãn Tình cười ha hả nhìn hắn, "Vị đại nhân này, ngươi nói không lại liền muốn một khóc hai nháo ba thắt cổ sao? Thật tốt quá, ta thích nhất xem cái này, mời bắt đầu màn biểu diễn của mình."
Nàng còn lấy ra một nắm hạt dưa và kẹo, bày ra tư thế xem náo nhiệt.
Chuyện này làm quan viên Lễ Bộ tức giận xì khói.
Khoan hãy nói, người bình thường đều ầm ĩ không lại Mộc Vãn Tình, nàng không đi con đường bình thường, vẫn luôn có trăm ngàn loại lý do thoái thác, mồm mép lươn lẹo.
Quan viên Lễ Bộ cho dù tức giận đến phát điên, cũng không có biện pháp gì với Mộc Vãn Tình, chỉ có thể nhìn đồng nghiệp cầu xin giúp đỡ.
Những quan viên khác cũng không muốn Mộc Vãn Tình thắng, chuyện này quan hệ đến lợi ích bản thân nên nhao nhao đứng ra chỉ trích, cũng cường thế tỏ vẻ không thể để nữ tử tham gia khoa cử.
Ai ngờ, Mộc Vãn Tình nói một câu, "Ta hiểu rồi, các ngươi đều là kẻ nhát gan, biết cạnh tranh với nữ tử khẳng định sẽ thua, đành phải nghĩ biện pháp chèn ép, trăm phương ngàn kế nhốt nữ tử ở hậu viện, ha hả, đúng là nam nhân a."
Nàng còn ngại không đủ kích thích, nhẹ nhàng ngâm nga ca, "Nam nhân cũng là một đóa kiều hoa, sợ hãi gió táp mưa sa, không muốn để người nhìn thấy mình run sợ, làm gì cũng không được, chỉ có chèn ép nữ tử là giỏi nhất..."
Những nam nhân trong thiên điện:...
Đỗ Thiếu Huyên nhìn đồ ăn toàn trường, nhịn không được nở nụ cười, còn không cho người ta ngâm nga sao? "Ta cũng không có chèn ép."
Mộc Vãn Tình cười híp mắt gật đầu, "Ừ, ngươi không giống với mấy tên yêu diễm kia."
Lúc nói những lời này, nàng còn cố ý nhìn mấy nam nhân không đối phó với nàng, sợ người khác không biết đang nói tới bọn họ.
Những quan viên kia mặt đen thui, tản ra khí tức người lạ chớ gần.