“Ha ha ha.” Đỗ Thiếu Huyên bị chọc cười, dáng vẻ của nàng thật đáng yêu.
Thủ Phụ mặt đỏ bừng, lớn tiếng quát, "Ngươi đây là nhục nhã cả triều văn võ."
Mộc Vãn Tình chớp mắt, cười cực kỳ đáng yêu, "Ngươi bị nhục nhã sao? Thật kiều khí yếu ớt nha."
Thủ Phụ chỉ thấy qua nữ nhân dịu ngoan lấy phu quân làm trời, căn bản chưa thấy qua Mộc Vãn Tình oán trời oán đất, cực kỳ có phong cách phản nghịch.
"Ngươi câm miệng."
Hắn càng tức giận, Mộc Vãn Tình cười càng ngọt ngào, "Thủ Phụ đại nhân, ngài cũng có thể ngâm nga mà, cao hứng thế nào thì làm thế đó, chỉ cần không làm nhục tổ tiên, ta sẽ không tuốt ống tay áo đánh người, nữ nhân nên rộng lượng khoan dung, phải thông cảm cho tâm hồn yếu ớt của nam nhân một chút."
Nàng không nói còn tốt, vừa nói cả người Thủ Phụ đều không khỏe, nàng có chỗ nào giống nữ tử? Cực kỳ giống tiểu côn đồ.
Hắn cảm thấy dây dưa với Mộc Vãn Tình không có ý nghĩa, thắng cũng mất mặt. "Hoàng thượng, Huyện Chủ Thanh Bình ngự tiền thất nghi, xin Hoàng thượng trị tội."
Mộc Vãn Tình trợn trắng mắt, "Chậc chậc chậc, nói không lại thì cáo trạng, ngươi là hài tử ba tuổi sao? Xấu hổ quá."
Vừa nói nàng còn làm thủ thế xấu hổ, khoa trương lại linh động.
Thủ Phụ khí huyết cuồn cuộn, phun ra một ngụm máu, hiện trường một mảnh xôn xao, tất cả mọi người kinh ngạc vạn phần, nhao nhao nhìn về phía Mộc Vãn Tình, lộ ra ý trách cứ.
Phu nhân Thủ Phụ càng gấp tới đỏ mắt, nhào tới cầm khăn tay giúp hắn lau miệng.
Mộc Vãn Tình giống như một người không liên quan nhìn một màn này, ánh mắt lạnh như băng, Thủ Phụ lớn tuổi, tư tưởng mục nát, hết lần này tới lần khác còn doanh tư kết đảng.
Nàng ở kinh thành gặp phải những chuyện cô lập kia, cũng không thể bỏ qua công lao của Thủ Phụ.
Đúng rồi, khi Đỗ gia quân Tây Lương anh dũng kịch chiến với Bắc Sở Tây Vu, Thủ Phụ ở phía sau khuyên quân vương dời đô.
Cái thứ cẩu vật này, dời đô a, ý nghĩa tương đương với việc từ bỏ tất cả bá tánh kinh thành, không tin trận chiến này sẽ thắng, quân vương đều bỏ thành, tướng sĩ biên quan còn có thể dốc hết toàn lực sao? Hậu quả không thể tưởng tượng nổi.
Cho nên, từ xưa đến nay cực kỳ hiếm thấy triều đại dời đô.
Cho dù là sống chết trước mắt, chỉ có quân vương chết trận.
Đây mới là nguyên nhân thật sự Mộc Vãn Tình chướng mắt hắn.
Già rồi cũng chỉ muốn an phận một phương, bảo trụ quyền thế của mình, không bằng sớm lui xuống, nhường đường cho người trẻ tuổi.
"Ôi má ơi, hù chết người, ở tuổi này còn bệnh không nhẹ, thế nào lại đi tham luyến quyền lợi không chịu lui?"
Lời nói của nàng rất cay nghiệt, nhưng, nàng chính là người yêu hận rõ ràng.
Sắc mặt Thủ Phụ càng khó coi, Thủ Phụ phu nhân tức giận đến mức mất đi cả dáng vẻ, chửi ầm lên, "Ngươi câm miệng, ngươi khiến phu quân ta tức hộc máu, ngươi đúng là cái đồ Mộc ly tinh hại người."
Vẻ mặt Mộc Vãn Tình khiếp sợ, không dám tin, các ngươi cố tình gây sự, các ngươi lãnh khốc vô tình.
"Thủ Phụ đại nhân, ngươi nói đi, ngươi thật sự hẹp hòi đến mức nghe vài câu khó nghe liền tức hộc máu sao?"
Chữ hẹp hòi lại được nàng nhấn mạnh ngữ khí, khóe miệng hơi nhếch lên, ba phần khinh thường ba phần lạnh bạc bốn phần trào phúng.
Thủ Phụ nhìn nàng cười, đầu lại bắt đầu sung huyết, hắn cắn chặt răng, từ kẽ răng nặn ra một câu, "Không phải, là ta có bệnh."
Hẹp hòi, có thể nhận không?
Mọi người:...... Nội dung vở kịch này bọn họ có thể xem sao?
Thủ Phụ phu nhân vừa tức vừa vội, "Phu quân."
Hắn làm sao có thể cúi đầu trước một nha đầu thối? Mặt mũi của hắn còn cần hay không? Như vậy sẽ khiến cho quan viên cùng hậu phi ở đây nhìn hắn thế nào?
Sau này còn chỉ huy bá quan như thế nào?
Mộc Vãn Tình rõ ràng là muốn giẫm lên hắn thượng vị!
Mộc Vãn Tình mặc kệ người khác nghĩ, "Nghe đi, Thủ Phụ đại nhân chính miệng nói, đừng hất nước bẩn lên đầu ta. Nếu ta nghe được nửa câu không thật, liền trực tiếp đứng ở trên thành lâu làm sáng tỏ chân tướng với người qua đường.”"Mọi người nhìn bộ dáng hung tàn như vậy của nàng, đều tin tưởng loại chuyện này nàng có thể làm ra.
Đến lúc đó miệng nàng mở một cái, không biết sẽ gây ra bao nhiêu lời đồn.