Hoàng thượng gõ nhẹ mặt bàn, "Hiểu tâm tình của nữ tử?"
Mộc Vãn Tình hơi trầm ngâm, "Lấy ví dụ đơn giản nhất, về phương diện hoa văn vải bông, nam nhân tinh thông hơn hay phụ nữ giỏi hơn?"
Nàng theo ngón tay hướng về phía nữ nhi của Đại Học Sĩ đang muốn tranh thủ mở cửa khoa cử cho nữ tử kia, ánh mắt nữ tử kia sáng rực, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, "Đương nhiên là nữ nhân."
Mộc Vãn Tình khẽ gật đầu, "Nói rất đúng, bọn họ biết rõ sở thích của nữ nhân, sẽ gần gũi với nhu cầu của nữ nhân hơn, đây chính là tiền."
Trong đám quan viên vang lên một thanh âm, "Tiền chỉ là con đường nhỏ."
Mộc Vãn Tình không cố ý đi tìm, "Nhưng không có tiền thì tuyệt đối không thể, không có tiền nửa bước khó đi."
Các bá quan tất nhiên không chịu ngồi chờ chết, nhao nhao lên tiếng ngăn cản, ngôn từ kịch liệt, thậm chí có người tỏ vẻ, nếu đồng ý, hắn liền từ quan về quê.
Hoàng thượng áp lực rất lớn, trầm mặc hồi lâu, "Cuộc thi lần này ở ngay trước mắt, chỉ có thể chờ lần sau."
Văn võ cả triều thầm thở phào nhẹ nhõm, đây là kế kéo dài của Hoàng thượng, Hoàng thượng không bị đầu độc.
Mộc Vãn Tình mím môi, tiếp theo là ba năm sau, ai biết sẽ xảy ra chuyện gì?
Nàng phải đẩy nhanh tiến độ, "Hoàng thượng, ta có một đề nghị nhỏ, mở một buổi khảo thí dành riêng cho nữ, để cho nữ tử nguyện ý tham gia tiến hành một đợt xóa tuyển, thông qua cùng nam tử tham gia hội thi, có thể trúng hay không liền xem ý trời."
Có một thì có hai.
"Điều quan trọng là gửi một tín hiệu cho khắp thiên hạ."
"Nữ tử đều có thể khoa cử làm quan, nữ tử bình dân tranh thủ thời gian ra khỏi nhà làm nữ công, quốc gia cần các ngươi, triều đình cần các ngươi, mọi người cùng nhau vui vẻ kiếm chút tiền nha."
Nàng cũng làm một cử chỉ nhỏ đếm tiền.
Điều này chọc cho Đại Hoàng Tử đều cười, "Phụt, Thanh Bình tỷ tỷ siêu đáng yêu.”
Hắn vây xem cả quá trình, càng sùng bái Mộc Vãn Tình.
Người dám đối đầu với Thủ Phụ, còn thắng.
Ở tuổi này của hắn, ý thức giới tính còn chưa quá rõ ràng, nửa hiểu nữa không hiểu, càng thờ phụng cường giả.
Ánh mắt Mộc Vãn Tình đảo qua, trong đầu hiện lên một tia linh quang, "Đại Hoàng Tử, ngươi nguyện ý làm chủ khảo sao?"
Đại Hoàng Tử trợn tròn mắt, "A? Cái gì?"
Mộc Vãn Tình đảo mắt, "Ngài ra đề cho những tài nữ đến thi, những người thi ra đều là học sinh của ngài."
Đại Hoàng Tử mới sáu tuổi, có lầm hay không?
Hắn tuổi tuy nhỏ, nhưng người ủng hộ không ít, người đầu tư sớm cũng nhiều, lúc này điên cuồng động tâm.
Chuyện này nhìn như trò đùa, nhưng cũng là vì thiếp vàng trên mặt Đại Hoàng Tử, là thời cơ tốt để tạo uy vọng.
Tuy nói Đại Hoàng Tử là nhi tử duy nhất của Hoàng thượng, nhưng một ngày không lập Thái tử, tâm của những người này liền một ngày bất an.
Hoàng thượng tuổi lại không lớn, còn có cơ hội sinh thêm nhiều con cái.
Đến lúc đó, hoàng tử nhỏ tuổi càng có cơ hội.
Có người đứng ra, "Hoàng thượng, thần cho rằng có thể thử một lần, vừa có thể rèn luyện Đại Hoàng Tử, lại có thể bàn giao lại với những học sinh khác."
"Hoàng thượng, đây cũng là cơ hội tốt để kiểm tra học thức của Đại Hoàng Tử, những nữ tử kia học thức có hạn, sở học của Đại Hoàng Tử cũng đủ dùng, cũng cho mọi người kiến thức thử phong thái của hoàng tử bản triều."
Ra đề thi mà thôi, bọn họ đều có thể hỗ trợ, chỉ cần Đại Hoàng Tử đứng ở trước đài là được.
"Hoàng thượng, mặc kệ là đại thần nào ra đề, đều có vẻ hưng sư động chúng, trong lòng những học sinh khác sẽ tức giận bất bình. Không bằng để cho Đại Hoàng Tử thử xem, coi như là một trò chơi, ai còn không biết xấu hổ so đo với hài tử chứ?"
Những người này vẫn là khinh thị nữ tử, nhưng, vì lợi ích lớn nhất, tự nhiên sẽ ủng hộ.
Những nữ tử kia không có khả năng thi đậu, cho dù lui một vạn bước có thể thi đậu, đó cũng là học sinh của Đại Hoàng Tử.
Nghĩ như vậy, tựa hồ không thiệt thòi.
Khóe miệng Mộc Vãn Tình hơi nhếch lên, xem đi, không có kẻ địch vĩnh viễn, chỉ có lợi ích vĩnh viễn.
Chỉ cần có thể bắt được chuột, mặc kệ nó là mèo đen mèo trắng.
Hoàng thượng nhìn nàng thật sâu, đây quả thực là một nước đi bất ngờ.