Mộc Vãn Tình hơi hơi gật đầu, "Đúng vậy, đây là nội dung kiến thức những hài tử bảy tuổi ở Tây Lương đều được học."
Hoàng thượng nhìn nửa ngày, đáp án đều viết trên giấy, nhưng không có công khai.
"Đề thứ ba là gì? Trẫm nhìn có hơi quáng mắt."
Mộc Vãn Tình đảo mắt, "Công thức làm xi măng."
A, lúc này các quan viên đều xôn xao, lần lượt muốn nghiên cứu đề thi.
Công thức xi măng là một kho báu, mọi người đều muốn có nó.
Nhưng, ngó phải ngó trái cũng không hiểu đây là gì, vẽ bùa trừ yêu à, xem không hiểu.
Một quan viên không cam lòng hỏi: "Huyện Chủ Thanh Bình, ngươi không nói giỡn chứ?"
"Ta chưa bao giờ đem học thuật nghiêm túc ra đùa giỡn." Mộc Vãn Tình dám lấy ra đương nhiên sẽ không sợ họ trộm, ký hiệu hóa học không phải thứ người bình thường muốn hiểu là hiểu.
Hơn nữa, tỉ lệ điều phối mới là quan trọng nhất.
Mọi người ôm giấy trầm tư suy nghĩ, da đầu Hoàng hậu tê dại từng đợt, rất muốn ném ra không làm, nhưng trong bầu không khí như thế này làm sao dám nói không?
Nàng vẫn không thể mất mặt, chỉ có thể hi vọng người bên cạnh có thể giúp nàng lừa gạt, nhưng Hoàng thượng sẽ quan tâm nàng sao?
"Huyện Chủ Thanh Bình, sao ngươi biết những thứ này?"
Nhìn thấy nàng trì hoãn thời gian, Mộc Vãn Tình không khỏi buồn cười: "Ngươi có thể cho rằng ta khi còn bé đã trải qua một chuyến phiêu lưu, đương nhiên cũng là bởi vì ta cực kỳ thông minh, hơn nữa Hoàng hậu cũng là người thông minh hiếm có, cái này đối với ngươi sẽ không khó khăn."
Nàng nâng Hoàng hậu lên cao, nàng ta sẽ khó có thể rút lui hoàn toàn.
Đây cũng là một bài học cho Hoàng hậu, hãy suy nghĩ về hậu quả trước khi làm khó dễ.
Hoàng hậu trong lòng như bị dao đâm, "Tây Lương Vương, những vấn đề này ngươi có thể làm sao?"
Đỗ Thiếu Huyên đã xem qua trước đó, "Chỉ biết ba đề, cái cuối cùng thần không hiểu."
Hoàng hậu tự hỏi, nàng vốn là một nữ nhân tài giỏi, cầm kỳ thi họa, nay lại cảm giác như mình thất học, rất không cam lòng, "Ở Tây Lương mọi người đều biết sao?"
"Không đúng, người lớn chưa chắc đã biết." Đỗ Thiếu Huyên vẻ mặt đắc ý, "Nhưng hài tử biết, đây là kiến thức cơ bản trong sách giáo khoa của học sinh tiểu học."
Câu trả lời này còn có lực phá hoại hơn, được chứ? Chết người.
Hoàng hậu giống như một học sinh sợ thi, tìm mọi cách để trốn thi, Mộc Vãn Tình nhìn thấy không nhịn được cười nói: "Hoàng hậu, người hãy tập trung giải đề và cố gắng đạt kết quả cao càng sớm càng tốt, làm gương cho nữ tử khắp thiên hạ."
Hoàng hậu:... Ta nghi ngờ rằng ngươi đang mỉa mai ta, nhưng không có bằng chứng.
Qua một hồi lâu, Hoàng hậu vẫn là giấy trắng, Mộc Vãn Tình mỉm cười đâm một dao, "Hoàng hậu đều không trả lời sao? Không thể nào? Không thể nào?"
Hoàng hậu mặt nóng bừng, vừa thẹn vừa quẫn bách, chưa từng thấy nữ nhân nào đáng ghét như vậy.
Lễ Bộ Thị Lang khụ nhẹ một tiếng, "Trường giáo dục kỹ thuật chuyên nghiệp Hoàng Gia đang dạy thứ này?"
"Phải."
Thứ Phụ chần chờ một lát, bước ra khỏi hàng quỳ xuống, "Hoàng thượng, xin ban cho thần một danh ngạch nhập học, tôn tử của thần cũng khá thông minh, nhưng vẫn chưa từng gặp qua những thứ này, cho nên không dám cam đoan có thể vượt qua khảo hạch."
Công Bộ Thượng Thư cũng đứng dậy, "Hoàng thượng, trong nhà thần cũng có vài hài tử, chưa chắc đều có thể thi đậu, cho nên, vẫn là xin một ân tình."
Có người dẫn dắt, những người khác cũng lợi dụng hoàn cảnh để cầu tình.
Hoàng thượng nhìn đám quan viên cái gì cũng muốn, nhưng không chịu trả giá, sắc mặt lạnh nhạt vô cùng, "Việc này do Huyện Chủ Thanh Bình toàn quyền xử lý, trẫm không nhúng tay vào."
"Quyền lực và trách nhiệm rõ rằng, việc chuyên môn nên do người chuyên nghiệp tới quản. Những lời này đã chạm đến được tấm lòng trẫm."
Hắn đã nói đến vậy, chúng thần còn gì để nói nữa? Đành phải chạy đến quấy rầy Mộc Vãn Tình. "Huyện Chủ Thanh Bình, ta muốn xin miễn thi khảo."
Trái với dự đoán của mọi người, Mộ Vãn Tình đặc biệt dễ nói chuyện, "Được."
Mọi người vui mừng khôn xiết, nàng còn biết sợ.
Ai ngờ, Mộc Vãn Tình duỗi ra một ngón tay, "Một vạn lượng bạc một danh ngạch, ba kỳ thi cuối cùng không làm được sẽ bị xóa tên, ngươi vi phạm kỷ luật sẽ bị đuổi học."