Lời này khiến mọi người vô cùng tức giận, "Ngươi trong mắt toàn là tiền, cái gì cũng nói đến tiền, sao ngươi có thể thô tục như vậy?"
Mộc Vãn Tình ha hả cười, "Cảm tình với tiền, ta với các ngươi tất nhiên không có cảm tình, vẫn là nói tiền đi, các ngươi có thể lựa chọn không tới, ta cũng bớt việc."
Mọi người tức giận, yến tiệc kết thúc vẫn còn oán giận Mộc Vãn Tình không biết điều.
"Ta sẽ không giao hài tử cho nàng ta, sợ nàng ta dạy hư hài tử."
"Đúng vậy, ta sợ nàng dạy ra một kẻ tham tiền keo kiệt, không được."
"Chúng ta sẽ không đi. Ta thấy ngôi trường đó cũng chỉ xứng với mấy con cháu bình dân đê tiện."
"Chúng ta kinh thường cũng loại người này tranh giành danh ngạch, Quốc Tử Giám mới là nơi hài tử ta nên đến."
"Đúng vậy, Quốc Tử Giám mới là chính thống, cái trường học chó má kia của nàng cũng không lạ, không đi."
Mọi người trong lòng đều tỏ vẻ sẽ không đi báo danh, cũng không đi khảo hạch.
Trường kỹ thuật chuyên nghiệp hoàng gia chính thức khai trương, tuyên bố với mọi người rằng những người muốn tham gia kỳ thi phải đăng ký trước, và cha mẹ phải đi cùng để đăng ký, phải điền vào biểu mẫu một cách trung thực, đây là bước đầu tiên.
Chỗ báo danh.
"Vương đại nhân, sao lại là ngươi? Ngươi không phải nói không tới sao?"
"Lý đại nhân, ngươi nói trường này không xứng với công tử nhà ngươi cơ mà, sao lại ở chỗ này vậy?"
"Tiền đại nhân, các ngươi không phải đi Quốc Tử Giám sao?"
Tất cả các quan viên hai mặt nhìn nhau, xấu hổ đến mức chỉ muốn đào lỗ chui xuống thôi.
Trường học mới mở hấp dẫn sự chú của rất nhiều người, gia trưởng cùng học sinh đi vào liền nhịn không được đánh giá.
Mỗi người đều hít một ngụm khí lạnh, nơi này cũng quá đồ sộ rồi, phải tốn bao nhiêu tiền chứ?
Trước sau tổng cộng có bảy tòa nhà, hai tòa đầu là tòa nhà dạy học, tòa thứ ba là tòa nhà thí nghiệm tổng hợp, tòa thứ tư là tòa nhà văn phòng, đến đây liền tách ra, hai tòa sau là ký túc xá, nam nữ mỗi người một tòa, còn có một tòa là ký túc xá giáo viên.
Mỗi một tòa nhà đều lắp cửa sổ thủy tinh, cửa sổ sáng sủa, ánh mặt trời chiếu vào phòng sáng ngời.
Lại thêm một sân thể dục rất lớn, có thể chứa mấy trăm người.
Một mảnh đất trống treo bảng hiệu, mặt trên viết ruộng thí nghiệm, cũng không biết là đồ chơi gì.
Người đến báo danh đặc biệt nhiều, hài tử nhà bình thường được gia trưởng, đưa tới báo danh, nam hài tử nữ hài tử đều có, mười tuổi trở lên biết chữ đều ở trong phạm vi báo danh.
Trường học này chỉ cần thi đậu liền miễn học phí cùng một bữa cơm, còn có thể học vài thứ, vạn nhất có thể thành công thì sao? Con người luôn phải có ước mơ.
Cũng có không ít nhà quyền quý cũng tới, nhi tử trưởng tôn muốn đi con đường chính thống, thứ tử thứ nữ ngược lại có thể thử đi theo con đường kỹ thuật.
Về phần phú thương thì giàu nứt đố đổ vách, đưa tất cả hài tử tới đây thử xem.
Tổng cộng số người báo danh phù hợp với điều kiện đặt ra trước đó là hai ngàn ba trăm năm mươi người, không riêng gì kinh thành, hài tử từ thành trấn xung quanh kinh thành cũng chạy tới báo danh, phải mất vài ngày đi đường.
Mộc Vãn Tình tự mình chủ trì cuộc khảo thí.
Hạng mục thi của nàng chỉ có ba hạng, một là dạy bảng cửu chương ngay tại chỗ, đo năng lực học tập của bọn họ. Hai là tự chế máy lọc nước đơn giản, kiểm tra năng lực thực hành của bọn họ. Ba là một đề kiểm tra tố chất tổng hợp.
Quan to quý tộc vốn tràn đầy tự tin trong lòng, hài tử trong nhà từ nhỏ đã được học lớp vỡ lòng, thắng những thứ dân kia là chuyện dễ như trở bàn tay
Ai ngờ Mộc Vãn Tình không đi theo con đường bình thường, trình độ văn hóa nông sâu ngược lại không phải là quan trọng nhất.
Đề thi được đọc ngay tại chỗ, có hạng mục lựa chọn, chỉ cần điền 1234 lên giấy trắng là được.
Đúng vậy, số Ả Rập cũng được dạy vào hôm nay.
Điều này tương đương với việc đứng trên cùng một vạch xuất phát.
Từ đó nàng chọn ra hai trăm học sinh trúng tuyển, chia làm bốn lớp dựa theo tuổi tác.