Khuôn mặt Chu Tiểu Đông đỏ bừng: "Ta nhất định sẽ học tập thật tốt."
"Đi vào đi."
Chu Tiểu Đông là người đầu tiên tới, ký túc xá rất lớn, trái phải có sáu chiếc giường cho mọi người ở, ở giữa là một loạt bàn học, bên cửa sổ là một loạt ngăn tủ, còn có cả ổ khóa và chìa khóa để bảo vệ riêng tư.
Trên mỗi một chiếc giường đều được viết tên của mỗi người, trên giường là chăn bông cùng gối đầu thống nhất màu xanh lá cây, được gấp lại một cách ngăn nắp chỉnh tề.
Chu Tiểu Đông tìm được giường của mình, nhịn không được cẩn thận sờ sờ đồ vật trên giường.
Chu mẫu hưng phấn đến mức hai mắt tỏa sáng, cũng lại gần sờ sờ: "Đây là chăn bông sao? Thật ấm áp, Huyện Chủ Thanh Bình thật sự là người tốt, đồ quý giá như vậy đều cho các ngươi dùng.”
Bông ở Tây Lương không tính là đắt, còn có thể dựa vào hộ tịch mua được bông với giá rẻ, nhưng từ Tây Lương buôn bán đến kinh thành, giá cả bị đôn lên nhiều lần nên rất đắt.
Vật dĩ hi vi quý.
Chu phụ cũng kích động như vậy, nhưng hắn ở trước mặt thê nhi còn phải giả bộ mình rất ổn trọng, "Nhi tử, ngươi phải có ân tất báo, Huyện Chủ Thanh Bình cho ngươi nhiều ân huệ như vậy, về sau phải nhớ rõ để báo ân."
Chu Tiểu Đông nằm mơ cũng không nghĩ tới có thể ngồi ở chỗ này, "Ta biết, đây tất cả đều là Huyện Chủ Thanh Bình ban ân."
Chu mẫu thấy bốn phía không có người, nhịn không được thúc giục, "Chúng ta mau nhìn xem được phát cái gì?"
Chu phụ tự mình mở ra xem xét, trong túi xách là một bộ sách và văn phòng tứ bảo.
Trong bao lớn là hai bộ đồng phục học sinh, mặc dù hình dáng có chút kì quái, nhưng không sao cả, dù sao đây cũng là y phục mới.
Còn có cả chậu rửa mặt và đồ dùng cá nhân, thêm một khối xà phòng nhỏ, tất cả mọi thứ đều rất tốt.
Lần này ngay cả Chu phụ Chu mẫu cũng hâm mộ, đây không phải là trường học, rõ ràng đây là nơi ở của thần tiên mới đúng.
Bên ngoài có động tĩnh, lục tục có người tiến vào, lập tức trở nên ồn ào.
Mộc Vãn Tình nhìn danh sách học sinh, tỉ lệ nam nữ là bảy ba, nữ sinh đến báo danh rõ ràng ít hơn nam sinh.
Tỉ lệ bình dân cùng con cháu quyền quý tại tám hai, đại bộ phận đều là bình dân, đây là do nàng cố ý thiên vị.
Trừ phi là đệ tử quyền quý đặc biệt ưu tú mới có thể trúng tuyển.
Vấn đề là, hài tử được tỉ mỉ bồi dưỡng cũng sẽ không được đưa tới trường kỹ thuật, bọn họ đều chuẩn bị cho việc làm quan viên tinh anh.
Thứ xuất hoặc là tư chất không được, hoặc là được nuông chiều từ bé, năng lực thực hành rất kém.
Hoặc là, tâm tính không tốt, đã sớm giẫm thấp phủng cao.
Nàng buông danh sách xuống, nhẹ nhàng xoa mặt, "Thập Thất, mấy người các ngươi không thành vấn đề chứ.”
Mộc Thập Thất ưỡn ngực cam đoan, "Những người như chúng ta mặc dù là lần đầu tiên làm lão sư, nhưng cam đoan không làm ngài mất mặt."
Mộc Vãn Tình đi tới kinh thành dẫn theo rất nhiều người, trong đó chỉ riêng đệ tử trong tộc đã có hai mươi ba người.
Sáu người là học sinh không thi đậu tú tài, trước đi theo đến kinh thành đọc sách, chờ ba năm sau lại tái chiến.
Nhóm người này vô tâm kinh tế, nhưng, dù sao cũng là người mà Mộc Vãn Tình một tay bồi dưỡng ra, vẫn dư sức dạy cho những học sinh tiểu học này.
Lúc rảnh rỗi, còn có thể thỉnh giáo bài tập với Phương gia chủ, lại kiếm được phí sinh hoạt, một công đôi việc.
Nàng cũng không nuôi người rảnh rỗi.
Còn có sáu người quản lý xưởng, sáu người quản lý cửa tiệm hàng xa xỉ, bốn người còn lại thì quản lý quảng trường ăn vặt, một người đến trường kỹ thuật làm nữ lão sư.
Nhìn người không ít, nhưng phân ra cũng không đủ dùng.
Đến lúc cần dùng người mới thấy ít.
Mộc Vãn Tình nhìn mấy người này, thần sắc nghiêm túc nói, "Dạy học trồng người quan trọng nhất là giáo dục, các ngươi cũng đừng quên lời ta nói, đối xử bình đẳng với tất cả mọi người, tận tâm tận lực truyền thụ tri thức cho học sinh.”
Mộc Lan nhịn không được hỏi, "Nếu những tiểu thiếu gia kia không phục người quản lý thì sao? Có thể đánh bản tử hay không?"
Nàng còn rất chờ mong.