Thủ Phụ ngăn cản khuyên bảo, không muốn quyền lực của Mộc Vãn Tình càng lúc càng lớn.
Bởi vì phương án quảng trường mỹ thực, quan viên Hộ Bộ rõ ràng buông lỏng, không còn bền chắc như thép nữa, nhao nhao ngã về phía Mộc Vãn Tình.
Đối mặt với lợi ích của bản thân, mọi thứ đều là mây bay.
Mộc Vãn Tình truyền xuống từng mệnh lệnh một, thuộc hạ đều quy củ tuân theo.
Về phần Hộ Bộ Hữu Thị Lang là người thuộc phe của Thủ Phụ, vẫn không cam lòng gây sự, bị Mộc Vãn Tình buộc tội trong lúc thượng triều, Hoàng thượng xác nhận chuyện này không sai, sau đó trực tiếp giáng chức Hộ Bộ Hữu Thị Lang ra khỏi kinh.
Hai vị trí Thị Lang đều trống rỗng, khiến cho khắp nơi đều rục rịch, các quan viên trong triều ai cũng muốn nắm lấy vị trí mấu chốt này.
Những người này thậm chí còn lấy lòng Mộc Vãn Tình, chỉ cần nàng ủng hộ, tất cả đều dễ nói.
Mộc Vãn Tình sớm biết sẽ bị lôi kéo, còn ngại tới quá muộn.
Nàng lăn qua lộn lại chỉ có một câu, toàn bộ dựa vào mệnh lệnh của Hoàng thượng, chỉ cần là ý chỉ của Hoàng thượng, nàng toàn lực ủng hộ. Nàng chỉ trung thành với Hoàng thượng.
Điều này khiến cho thế lực khắp nơi cảm thấy không ổn, đây là loại người gì chứ? Người sống một đời, tại sao lại có thể cô độc như vậy chứ?
Chơi theo nhóm không tốt hơn sao?
Hoàng cung, ánh nến chập chờn lay động, sáng rõ như ban ngày.
Một thanh âm nhàn nhạt vang lên, "Nàng thật sự nói như vậy?
"Đúng vậy." Hắc y nhân cúi đầu, không dám ngẩng đầu nhìn mặt quân vương.
Quân vương trẻ tuổi chẳng những không mừng rỡ như điên, ngược lại hơi nhíu mày, tựa hồ có tâm sự gì.
"Ngươi cảm thấy Huyện Chủ Thanh Bình là người như thế nào?"
Hắc y nhân nhẹ giọng trả lời: "Thần không dám tùy tiện bình luận."
Hắn biết Hoàng thượng chỉ muốn một người lắng nghe, mà không phải thật sự muốn một đáp án.
"Huyện Chủ Thanh Bình thông minh tuyệt đỉnh, tâm tính cùng năng lực đều là vạn trung chi tuyển, nhìn như cũng tương đối trung thành, nhưng..." Quân vương chứa đầy tâm sự trong lòng, xoa xoa mi tâm.
"Trẫm luôn cảm thấy lòng trung thành này có chút không thật, nàng không giống với người sẽ tuân thủ nghiêm ngặt tam cương ngũ thường, nàng có rất nhiều suy nghĩ."
Không thể không nói, trực giác của hắn đủ nhạy bén.
Mộc Vãn Tình nhận được giáo dục hiện đại, đối với quân quân thần thần không dám gật bừa.
Nhưng, ngày thường nàng ngụy trang rất giống, vĩnh viễn bày ra một bộ dáng trung thành tận tâm, nguyện vì Hoàng thượng xông pha khói lửa.
Ngoài miệng nói vĩnh viễn muốn làm cô thần, chỉ trung thành với Hoàng thượng, nhưng mà, điều này chỉ là lừa gạt người khác.
Hoàng thượng luôn cảm thấy sự trung thành của Mộc Vãn Tình không đủ, trong lòng cảm thấy không yên, có lúc hoài nghi có phải mình đã quá mức trọng dụng nàng hay không?
Hắc y nhân giấu tay trong ống tay áo bóp vào lòng bàn tay, trên mặt cực kỳ lãnh đạm, "Nàng nghĩ như thế nào ai cũng không biết, chỉ nhìn chuyện nàng làm."
Một câu nói bình thường không có một chút gì kì lạ của hắn lại khiến cho thâm thần của Hoàng thượng đại chấn, nửa ngày sau, hắn mới nhẹ nhàng thở dài.
"Là trẫm suy nghĩ nhiều, chỉ cần nàng làm chuyện có lợi cho quốc gia, có lợi cho triều đình là đủ rồi."
Có vị vua nào mà không nghi ngờ? Mấu chốt là làm thế nào để kiểm soát được mức độ này.
Hắc y nhân Vi Thiệu Huy lặng lẽ lui ra, đứng trong gió lạnh, mới phát hiện sau lưng mình đã sớm bị mồ hôi lạnh làm cho ướt đẫm.
Huyện Chủ Thanh Bình, Mộc Vãn Tình, nàng nợ hắn một ân tình rồi.
Kỳ thi hội ba năm một lần được diễn ra đúng hạn, thí sinh đến từ khắp nơi trên cả nước tề tụ ở kinh thành.
Mộc Vãn Tình đưa từng cái túi đến tay các học sinh ở Tây Lương, "Tất cả hãy cố gắng làm bài thi thật tốt, đã đến bước này là rồng hay trùng còn phải xem vào kỳ thi này, nhưng cũng đừng quá khẩn trương, hãy giữ vững tâm lý bình thường, phải tin tưởng vào chính mình."
Các học sinh sau khi lấy được túi thi thì rất kích động, "Vâng, Huyện Chủ, ngài yên tâm đi, chúng ta nhất định sẽ thi thật tốt, tranh thủ thi được thành tích tốt, để cho mọi người nhìn thấy được thực lực của học sinh Tây Lương chúng ta."
Đây là khóa học sinh gần với kỳ thi hội nhất của Tây Lương.