Sau Khi Lưu Đày, Địa Vị Của Ta Cực Cao (Dịch Full)

Chương 85 - Chương 85.

Chương 85. - Chương 85. -

Nam nhân áo nâu theo bản năng nhìn về phía chân mình, quả nhiên, có sơ hở.

Thời điểm ngụy trang, chỉ nhớ thay quần áo, ai có thể nghĩ đến việc thay giày.

Nếu đã bị nhìn thấu, hắn cũng không giả vờ nữa, phóng thích một đợt sát khí, "Ngươi rất thông minh, nhưng người thông minh bình thường sống không lâu."

Sát khí của hắn quá nồng đậm, khiến cho người xung quanh không rét mà run.

Mộc Vãn Tình tuy có hơi run rẩy, nhưng ngược lại cũng khơi dậy dục vọng hiếu thắng của cô, máu cả người sôi trào.

Chết tiệt, dục vọng chiến thắng này thật không biết phân biệt trường hợp mà!

Trên mặt nàng không hề lộ ra chút sợ hãi, hoàn mỹ khống chế biểu tình, "Một thân sát khí này của ngươi hiển nhiên là trên tay đã từng dính máu, đã từng giết người."

Nàng thay đổi giọng điệu, "Nhưng mà, các ngươi thật sự định tàn sát hơn ba trăm phạm nhân cùng ba mươi quan sai sao? Cho dù tôn quý như long tử phượng tôn, cũng chưa chắc có thể thừa nhận hậu quả sau khi vụ việc xảy ra."

Nàng ý vị thâm trường nhếch môi, "Dù sao, đầu năm nay ai mà không có vài kẻ địch chứ, thân là hoàng tử, chỉ biết dựa vào thánh sủng, nhưng thánh sủng mà, tùy thời sẽ biến mất."

Nam nhân áo nâu nhìn nàng thật sâu, không hiểu sao cô nương này lại khiến cho hắn nhớ tới Thủ Phụ đại nhân uy nghiêm cường thế.

Rõ ràng, hai người này không có nửa điểm tương tự, nhưng lại khiến cho người ta cảm giác sâu không lường được.

"Không ai sẽ biết." Chỉ cần ra tay sạch sẽ, không có nhân chứng, tất cả mọi chuyền đều không phải là vấn đề.

Ánh mắt Mộc Vãn Tinh híp lại, khóe miệng nhếch lên, "Không có khả năng, bởi vì hành trình lần này chúng ta vẫn luôn rất rêu rao, một đường buôn bán kiếm tiền, không biết có bao nhiêu người chú ý hành tung của chúng ta, phía trước còn có người đang chờ chúng ta giao hàng, suy tính muốn giết người diệt khẩu của ngươi không thành được.

Nam nhân áo nâu:…

Lưu phạm buôn bán? Sao ngươi không lên trời luôn đi?

"Ngươi là ai?" Hắn ta chỉ muốn biết trong tay nàng ta có lá bài tẩy gì.

"Mộc gia nhị phòng Mộc Vãn Tình." Nàng thẳng thắn, chuyện đã đến nước này có sợ cũng vô dụng, hơi yếu thế một chút, chờ đợi bọn họ chính là tai họa ngập đầu.

Nam nhân áo nâu nhìn không ra được nàng sâu hay cạn, không dám tùy tiện hành động.

"Ngươi không sợ sao?"

"Sợ muốn chết, tay đều đã run." Mộc Vãn Tình ở trước mặt mọi người biểu diễn một màn hai tay run rẩy, vẻ mặt mọi người đều ngây ngốc.

Nửa ngày sau, nàng mới chậm rãi nói, "Cho các ngươi năm trăm lượng phí vất vả, cứ như vậy dừng tay, như thế nào?"

Nam nhân áo nâu bình tĩnh nhìn nàng, trong lòng nhiều lần cân nhắc ưu nhược, "Một ngàn lượng lại thêm một Mộc Cẩm Dao, tha chết cho các ngươi."

Phỏng đoán trong lòng Mộc Vãn Tình đã được chứng thực, quả nhiên, là hành động có kế hoạch.

Nàng liền biết, cây to đón gió, thanh danh của Mộc Cẩm Dao càng vang dội, lại càng nguy hiểm.

Ngày xưa cao không thể phạm, không biết có bao nhiêu nam nhân thèm nhỏ dãi, hiện giờ lại có thể tùy ý chơi đùa, cực kỳ thỏa mãn dục vọng chinh phục biến thái của nam nhân.

Mộc Cẩm Dao mặt như tro tàn, cực kỳ hối hận lúc trước lại tâm cao khí ngạo, vì sao nhất định phải tranh giành tài danh? Vì sao nhất định phải tranh cơ chứ?

Nàng chắn đường của người khác, đoạt danh tiếng của người khác, giành được thanh danh, tất nhiên cũng dẫn tới vô số người ngấp nghé.

Nam nhân áo nâu đi tới, thái độ biến thành khách khí vài phần, "Mộc đại tiểu thư, ngươi đi theo ta, lần đi này cẩm y ngọc thực, ăn sung mặc sướng, vị kia sẽ không bạc đãi ngươi nửa phần."

Mộc Cẩm Dao như bị một chậu nước nước đá đổ xuống từ đầu, từ đầu đến chân lạnh run.

"Nữ nhân Mộc thị tuyệt đối không làm ngoại thất."

Nam nhân kia phàm là có vài phần thật lòng, sẽ nghĩ các thay nàng thoát tội, lại quang minh chính đại cầu hôn.

Chứ không giống như bây giờ, ngụy trang thành thổ phỉ đến cướp người, hoàn toàn không để ý đến danh tiết và tương lai của nàng.

Vẻ mặt nam nhân áo nâu có vẻ do dự, "Làm ngoại thất thiên kiều bách sủng, có nam nhân sủng ái, so với làm một tội nhân lưu đày tốt hơn trăm lần."

Mộc Cẩm Dao có kiêu ngạo của mình, cho dù lưu lạc đến đây, cũng sẽ không làm ngoại thất cho người ta.

Ngoại thất còn không bằng tiểu thiếp, không danh không phận, sinh hài tử cũng không được thừa nhận, chứ đừng nói chi là ghi vào gia phả.

Nói trắng ra, chính là một món đồ chơi tùy thời đều có thể vứt bỏ.

"Ta thà chết còn hơn."

Nàng thà làm ngọc vỡ chứ không làm ngói lành.

Bình Luận (0)
Comment