Thủ hạ của nam nhân áo nâu không kiên nhẫn nói, "Lão đại, ít nói nhảm với bọn họ, mau mang người đi, ai dám ngăn cản giết tại chỗ."
Người Mộc gia nghe được liền biến sắc, Mộc tam gia càng lớn tiếng khuyên nhủ, "Đại chất nữ, nếu không, ngươi đi theo bọn họ đi, ngoại thất thì có sao đâu, chỉ cần được sủng ái là có thể vào nhà, vào được nhà liền sẽ có cơ hội xoay chuyển."
Thành quý nhân rồi là có thể kéo nhà mẹ đẻ, giúp bọn họ thoát tội.
Mộc Cẩm Dao tức đỏ mắt,"Tam thức, tay ngươi bị gãy, cốt cách cũng gãy luôn rồi sao? Ngươi họ Mộc, là người Mộc gia a."
Mộc Tam gia cũng rất tức giận, "Ngươi nói thế là vì tốt cho ngươi."
Hai người ngươi một lời ta một câu, cãi nhau trước mặt mọi người.
Nam nhân áo nây có chút hứng thú nhìn, nếu như người Mộc gia chủ động hiến nữ nhi, bọn họ liền không gặp phiền toái gì.
Bỗng nhiên, phía sau hắn lạnh lẽo, bị vật cứng lạnh như băng chặn lại.
Một thanh âm trong trẻo lành lạnh lùng vang lên, "Đừng lộn xộn, hai tay ta đặc biệt bất ổn, rất dễ dàng đâm thủng động mạch chủ của ngươi, biết cái gì gọi là động mạch chủ không? Vị trí trí mạng nhất của một người, một nhát tất tử."
Nam nhân áo nâu không dám tin quay đầu, chỉ thấy Mộc Vãn Tình cầm dao thái nhắm ngay chỗ yếu hại của hắn.
Hắn vừa tức vừa giận, một nữ tử tay trói gà không chặt cũng dám uy hiếp hắn
"Mộc Vãn Tình, lá gan ngươi thật lớn, ngươi chết chắc rồi… A!"
Một tiếng kêu thảm thiết, hắn không dám tin nhìn về phía cánh tay phải đang chảy máu của mình, trường kiếm trong tay không tự chủ được mà rơi xuống đất.
Hắn thế nào cũng không nghĩ tới, một nữ tử yếu đuối thế mà thật sự dám dùng đao.
Càng kinh hãi hơn chính là, Mộc Vãn Tình chém người, ánh mắt cũng không chớp một cái, còn cười ngọt ngào với hắn, "Thật ngại quá, con người của ta vốn nhát gan, vừa kinh hãi liền khống chế không được hai tay."
Một cỗ hàn khí xông thẳng vào ót, nam nhân áo nâu có chút run rẩy, đây là một kẻ điên chuyện gì cũng dám làm.
"Ngươi… có biết chủ tử ta là ai hay không?"
Oan gia ngõ hẹp, ai liều thì người đó thắng, nam nhân áo nâu lại lộ vẻ khiếp sợ.
Mà Mộc Vãn Tình lại càng khí thế, "Không biết, nhưng khẳng định là một gã lưu manh hám sắc, xem mạng người như cỏ rác, là thứ rác rưởi không ra gì."
Nàng mắng quá tàn nhẫn, nam nhân áo nâu hít một hơi khí lạnh, nàng sao lại dám làm càn, mắng một hoàng tử như vậy? Hoàng quyền trên cao, nàng không sợ
chút nào sao?
"Chủ tử ta muốn giết chết ngươi đơn giản như bóp chết một con kiến, nếu hiện tại ngươi quỳ xuống cầu xin tha thứ, nói không chừng còn có thể được toàn thây."
Mộc Vãn Tình cười nhạo một tiếng, "Cầu xin tha thứ? Kiếp sau cũng không có đâu! Ta dám khẳng định, chủ tử ngươi, đời người cũng chỉ là một tên phế vật, không thể thành đại sự."
Dù sao cũng đã đắc tội tới người ta, vậy thì cứ đắc tội một cách thoải mái nhất, trước tiên chửi cho thỏa cơn giận.
Nam nhân áo nâu bị những lời đại nghịch bất đạo của nàng làm cho sợ ngây người, "Ngươi… quả thực là điên rồi."
"Là Tam hoàng tử, Tứ hoàng tử, hay là Ngũ hoàng tử…" Mộc Vãn Tình thấy đồng tử của hắn bất giác co rút, không khỏi vui vẻ, "Thì ra là Ngũ hoàng tử a, chậc, thì ra Ngũ hoàng tử là một tiểu nhân đê tiện, Hoàng Thượng có biết? Dân chúng thiên hạ có biết không?"
"Đúng rồi, nếu chủ tử ngươi biết được là ngươi đã tiết lộ thân phận của hắn, hắn có thể tha cho ngươi sao? Nếu ta không sống được, vậy tất cả các ngươi liền chôn cùng ta đi."
Phản ứng của nàng quá nhanh, nam nhân này đều không theo kịp, theo bản năng phản bác, "Ta không có, không phải ta…"
Vừa nói ra mới ý thức được mình lỡ lời, mắt hắn lộ ra hung quang, nổi lên sát ý.
Mộc Vãn Tình nhìn thấy toàn bộ, "Hiện tại ngươi muốn giết người diệt khẩu đã muộn, nhị ca ta đã chạy được rất xa, ngươi không đuổi kịp."
Mỗi một bước nàng đều giành trước, dự đoán trước, an bài trước bố cục.
Nam nhân áo nâu mới giật mình, nàng biểu diễn một màn run rẩy hai tay, không phải có bệnh, mà là mượn cơ hội hấp dẫn lực chú ý của mọi người, yểm hộ người khác chạy ra ngoài báo tin.
Tâm tư hắn xoay chuyển, "Được rồi, ta sẽ rút đi, việc này liền dừng lại ở đây. Nhưng tất cả các ngươi đều phải thề, không được tiết lộ chuyện hôm nay ra ngoài, nếu không sẽ bị ngũ lôi oanh đỉnh."