Mộc Vãn Tình nhìn về phía Tằng đại nhân, Tằng đại nhân hơi gật gật đầu với nàng, "Có thể." Không ai dám quay lưng lại với lời thề.
"Vậy các ngươi cũng phải thề, nếu dám thương tổn chúng ta nửa phần, liền…" Mộc Vãn Tình đảo quanh tròng mắt, "Gia tộc tuyệt tự, chủ tử các ngươi vĩnh thế làm nô."
Nàng không tin mấy chuyện này, nhưng người thời kỳ này tin vào ma quỷ.
Toàn trường:… Thật ngoan độc
Sắc mặt nam nhân áo nâu cùng thủ hạ của hắn đều tái mét, nhưng vẫn nhẫn nhục phát thệ.
Chính là lúc thề, thanh âm đều run rẩy, hoàn toàn không khống chế được biểu tình, nghiến răng nghiến lợi.
Càng như vậy, Tằng đại nhân lại càng yên tâm, nếu ai dám vi phạm lời thề, những người khác cũng không tha thứ.
Ngươi không tin, người khác tin a, trừ phi ngươi muốn lời thề phản thân, trở thành mục tiêu của mọi người, trên lưng mang tội danh hại chủ.
Hắn dẫn theo thủ hạ cùng đám lưu phạm phát thề, hai bên đạt thành thỏa thuận.
"Đi." Nam nhân áo nâu nhặt kiếm trên mặt đất lên rồi dẫn mọi người rời đi.
Tất cả mọi người thở phào nhẹ nhõm, lại không để ý tới nam nhân áo nâu mạnh mẽ quay đầu lại, trường kiếm trong tay hung dữ ném về phía trái tim Mộc Vãn Tình.
Kình phong ập tới, đã đến trước mặt, mắt thấy không thể tránh được, đầu Mộc Vãn Tình trống rỗng, chỉ có một ý niệm trong đầu, tính sai! Mạng nhỏ cũng mất!
Ngay khi tính mạng nàng đang ngàn cân treo sợi tóc, vèo một tiếng, một mũi tên dài bắn thẳng tới.
"Cạch" một tiếng, mũi tên dài bắn bay chuôi kiếm, thân kiếm khó khăn lắm mới xẹt qua tóc mai Mộc Vãn Tình, một sợi tóc lất phất rơi xuống đất.
Thiếu chút nữa, nàng liền đi gặp Diêm vương.
Một màn vạn phần hung hiểm này khiến phu thê Mộc nhị gia đều đỏ cả mắt. Hai chân Mộc nhị phu nhân mềm nhũn, ngã xuống đất. "Tình nhi."
Mộc Vãn Tình theo bản năng sờ sờ mai tóc, không đau, không chảy máu. "Không có việc gì, còn sống."
Nhưng, nàng hoàn toàn bị chọc giận, lửa giận trong mắt quay cuồng, thế mà lại dám hạ đòn sát thủ với nàng, nếu không phải nàng mạng lớn… không phải, hẳn là có người cứu nàng.
Nàng nhìn lên.
Một nam tử mặc hắc bào cưỡi ngựa đi tới, trong tay cầm hồng anh thương, ánh mặt trời rọi vào người hắn, như khoác một tầng kim quang, quang mang vạn trượng.
Hồng anh thương bay về phía nam nhân áo nâu, khí thế bàng bạc.
Vũ khí của nam nhân áo nâu đã rời khỏi tay, chỉ có thể điên cuồng né tránh, nhưng mặc kệ hắn trốn thế nào cũng không thoát được, linh hoạt như rắn, một nhát đâm trúng sườn trái của nam nhân áo nâu, hắn chỉ cảm thấy một trận đau nhức, không tự chủ được mà ngã xuống đất.
Không đợi hắn giãy dụa đứng lên, mũi giáo của hồng anh thương đã chỉa vào ngực hắn.
Mắt thấy sắp đâm xuống, sắc mặt nam nhân áo nâu trắng bệch, mồ hôi chảy ròng ròng, gan mật đều muốn nứt ra.
Hắn không kịp suy nghĩ kỹ, vội vàng lộ ra thân phận, "Dám hỏi người tới là ai? Ta là thị vệ của Ngũ hoàng tử, họ Giang."
Động tác của nam nhân áo đen dừng lại, "Người của Ngũ hoàng tử sao? Có bằng chứng gì?"
Vì mạng sống, Giang thị vệ đã không để ý đến hậu quả của việc tiết lộ cơ mật, lấy một kiện lệnh bài từ trong ngực, đúng là ký hiệu của phủ Ngũ hoàng tử.
Nam tử hắc bào cầm lệnh bài nhìn lại, hơi nhíu mày, "Dựa theo quy củ triều đình, không có chỉ ý của Hoàng thượng, hoàng tử không được xuất kinh."
Đương nhiên, cũng bao gồm cả người trong phủ hoàng tử.
Đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến đám người Giang thị vệ phải ngụy trang bí mật làm việc, không thể tiết lộ thân phận.
Giang thị vệ nhanh chóng suy nghĩ, trong lúc nóng nảy sinh trí, nghĩ đến một lý do thoái thác, "Chúng ta về quê thăm người thân, trong lúc vô tình nghe được những lưu phạm này nói ẩu nói tả, trong lòng có oán hận đối với triều đình đối với quân vương, có ý tạo phản, cho nên ta mới… Nôn."
Bỗng nhiên bị bôi phân đầy mặt, đặc biệt là trong miệng của Giang thị vệ bị nhét đầy phân.
Người khởi xướng còn nghiêm túc đánh giá, "Cái miệng bẩn thỉu như vậy rất xứng với phân ngựa."
Làm hay lắm! Đám người Tằng đại nhân đều có chút vui sướng khi người gặp họa, dám ở trước mặt vu hãm bọn họ, muốn đẩy bọn họ tới chỗ chết, quả thực đáng hận.