Giang thị vệ giữ chặt cổ họng, điên cuồng nôn khan một trận, muốn nhổ cả mật ra.
Hắn bị ghê tởm muốn điên rồi, trợn ngang trừng qua, "Tiểu tiện nhân ngươi…"
Mộc Vãn Tình cầm cục đá ở ven đường lên rồi ném qua, cực kỳ tùy ý, nhưng mục tiêu chính xác. "Bốp."
Giang thị vệ bị đập trúng ngực, đau đến hít thở không thông, theo bản năng nhìn về phía đồng bạn.
Nhưng đồng bạn đều đứng xa, hoàn toàn không có ý nguyện chiến đấu vì hắn.
Ngực hắn lạnh lẽo, đây chính là kết quả của việc lật lọng sao?
Bọn họ sao lại không hiểu nỗi khổ tâm của hắn chứ? Mộc Vãn Tình này quỷ kế đa đoan, tâm tư thâm trầm, không sớm diệt trừ, một ngày nào đó sẽ trở thành đại họa.
Đỗ Thiếu Huyên quay đầu, hai mắt tùy ý đánh giá, "Ngươi là người phương nào?"
Mộc Vãn Tình định tình nhìn lại, nam tử hắc bào trông trẻ hơn dự đoán, nhưng lại không phải loại yếu nhược, tư thái khí thế hiên ngang nằm giữa độ tuổi thiếu niên và thanh niên, mặt như quan ngọc, cả người như lợi kiếm ra khỏi vỏ, mười phần nhuệ khí.
Tuy rằng một thân phong trần mệt mỏi, nhưng khó che được khí thế lẫm liệt.
Tuấn mã uy phong, bờm dài tung bay, cực kỳ thần thái.
Là người trong quân ngũ, địa vị lại không thấp, võ công cao cường, đây chính là ấn tượng đầu tiên của Mộc Vãn Tình đối với hắn.
"Mộc Vãn Tình, chất nữ xui xẻo của tiền Hộ Bộ Thị Lang, hiện là lưu phạm."
Nàng thoải mái giới thiệu về mình, "Vị công tử này, thứ chó này mang theo thủ hạ tới giết người đốt phá, ngay cả nữ lưu phạm cũng không chịu buông tha, nói cái gì mà, nữ nhân trong thiên hạ đều nên là của hắn, thật không biết hắn lấy đâu ra tự tin như thế? Hoàng đế bệ hạ anh minh thần võ cũng sẽ không nói ra lời hèn hạ vô sỉ như vậy."
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều nhìn về phía nàng, vẻ mặt cổ quái đến cực điểm, nàng đang nói cái gì vậy?
Bọn thị vệ đều bị dọa cho choáng váng, trợn mắt há hốc mồm, bọn hắn nói những lời đại nghịch bất đạo này khi nào? Rõ ràng là từ không thành có!
Mà người Mộc gia lại rất bình tĩnh, đã sớm quen với cách làm của nàng. Ngược lại có một loại khoái cảm khó hiểu.
Bọn họ chịu khổ, rốt cục đã đến phiên người khác, ha ha ha.
Mộc Vãn Tình chỉ vào Giang thị vệ đang ngây ngốc trên mặt đất, hắn có thể nói bậy, vì sao nàng lại không thể chứ? Cái này gọi là gậy ông đập lưng ông.
"Hắn, một thị vệ của phủ hoàng tử, thế mà lại còn uy phong hơn so với hoàng đế, thật sự là khiến người cả kinh, hoàng quyền này đã thành của Giang gia rồi sao?"
Khuôn mặt tuấn tú của Đỗ Thiếu Huyên xuất hiện một vết nứt, từng tấc từng tấc nứt ra, cô nương này… quá dũng cảm!
Giang thị vệ cả người đầy máu, hắn đều sắp nổ mạnh. Xong rồi! đây là tội muốn khám nhà diệt tộc.
Hắn tức giận rống giận, "Ngươi nói bậy bạ."
"Không phải sao? Vậy là chủ tử nhà ngươi đã đăng cơ xưng đế?" Vẻ mặt Mộc Vãn Tình mê nang, nghiêm túc nói hươu nói vượn, "Ôi chao, bình thường tân hoàng đăng cơ đều sẽ đại xá thiên hạ, có phải chúng ta cũng có thể được đặc cách hay không, không cần phải tới biên quan nữa hay không?"
Nàng càng nói càng thái quá, hết lần này tới lần khác từng câu từng chữ lại giẫm lên chỗ yếu hại, như đang nhảy múa ở mũi đao.
Sắc mặt của Giang thị vệ khó coi giống như trong nhà có người chết, miệng nữ hài tử này sao còn tàn nhẫn hơn so với những lão hồ ly trong triều kia?
Nếu truyền ra ngoài, cả nhà bọn họ còn có thể sống sót sao?
Không không, không chỉ cả nhà hắn bị diệt, còn phải kéo theo cả nhà Ngũ hoàng tử!
Tàn nhẫn, quá tàn nhẫn.
"Câm miệng, ngươi có biết lời này sẽ hại chết bao nhiêu người hay không?"
Mộc Vãn Tình cười ha ha, "Thì ra, mạng của các ngươi chính là mạng, mà mạng của chúng ta lại là tiện mệnh có thể tùy ý lăng nhục tứ sát, nhưng mà con thỏ nóng nảy cũng có thẻ cắn người a."
Thời điểm hắn ám sát nàng, cũng đâu có kiêng nể gì chứ?
Chỉ cho phép hắn giết người, lại không cho phép các nàng phản kháng? Dựa vào cái gì chứ?