Giang thị vệ không cãi lại nàng, trong lòng chuyển hướng về phía nam tử hắc bào, "Vị công tử này, đám người này đều là tội nhân bị triều đình cho lưu đày, lời nói của bọn họ không thể tin được, chủ tử nhà ta thích kết giao bằng hữu nhất, nếu có ta tiến cử, nhân vật như ngươi tất nhiên có thể lọt vào mắt xanh của Ngũ hoàng tử."
Đỗ Thiếu Huyên có chút bất ngờ, "Cho nên?"
Giang thị vệ chỉ coi là có kịch hay, vạn phần kích động chỉ vào Mộc Vãn Tình cùng những người khác, "Những người này đại nghịch bất đạo, bất kính triều đình bất kính hoàng thất, hẳn nên tru sát tất cả, vĩnh tuyệt hậu hoạn."
Vừa rồi còn âm thầm lén lút hành đông, hiện tại liền bày hết ra mặt.
Đã thành cục diện không chết không thôi, để cho những người này còn sống, chính là lưu lại một đại họa ngầm.
Ngay cả quan sai áp giải hắn cũng không chịu buông tha, có thể thấy được tâm ngoan thủ lạt cỡ nào.
Người bị hắn chỉ đến đều biến sắc, vừa tức vừa giận, hận không thể đánh hắn một trận.
Sắc mặt Tằng đại nhân lo lắng, "Không phải như vậy, chúng ta đều là quan sai triều đình."
Trong mắt Giang thị vệ, quan sai đê tiện thì có là cái thế gì, chết thì chết.
"Các ngươi đã bị yêu nữ này mê hoặc, tất cả đều đáng chết." Giang thị vệ nổi lên tâm tư giết người diệt khẩu, cực lực mê hoặc, "Vị công tử này, ngươi muốn trở thành thượng khách của phủ hoàng tử sao? Nếu như muốn, liền thay chủ tử diệt trừ những phiền toái này…"
Hắn đánh không lại, nhưng, có thể mượn thế lực của hoàng tử phủ lôi kéo người ta, để cho đối phương trở thành một thanh đao trong tay hắn.
Một thanh âm trong trẻo lạnh lùng vang lên, "Không muốn."
"Ách ách, ngươi nói cái gì?" Giang thị vệ không dám tin xoa xoa lỗ tai, trên đời này ai có thể cự tuyệt cành ô liu do một hoàng tử vươn ra chứ?
Đỗ Thiếu Huyên lưu loát nhảy xuống khỏi tuấn mã, thần sắc khó che được sự chán ghét, "Xem bá tánh như cỏ rác, xem ra bình thường ngươi rất hay làm loại chuyện này, không xứng làm người."
Mộc Vãn Tình âm thầm thở phào nhẹ nhõm, tam quan của người này bình thường, cảm giác mười phần chính nghĩa, thật may mắn.
"Vị công tử này, ngài là hiệp sĩ gặp chuyện bất bình liền ra tay tương trợ, đại ân cứu mạng không gì báo đáp được, chỉ là..."
Đỗ Thiếu Huyên không kiên nhẫn cắt đứt, "Lấy thân báo đáp? kKhông cần."
Loại chuyện này hắn đã gặp nhiều, hắn thật sự rất phiền
"Xin ngài không nên xen vào loại chuyện xấu này, sớm nên rời đi…" Cùng lúc đó, Mộc Vãn Tình cũng nói ra, hai người liếc mắt nhìn nhau, đều có chút kinh ngạc.
"Khụ khụ." Mộc Vãn Tình tự sặc nước miếng, "Công tử, ta vẫn còn là hài tử a, ngươi nghĩ cái gì vậy?" Hài tử mười ba tuổi, không có gì sai.
Tình huống đột ngột thay đổi.
Đỗ Thiếu Huyên hiểu sai ý, bầu không khí có chút xấu hổ.
Tiếng vó ngựa dồn dập vang lên, một đoàn kỵ sĩ hắc y nhanh chóng chạy tới, thần kinh mọi người lại một lần nữa căng thẳng, lại là người nào?
Mấy kỵ sĩ hắc y đồng loạt xuống ngựa, động tác chỉnh tề hành lễ với Đỗ Thiếu Huyên, "Chủ tử."
Đỗ Thiếu Húc hơi gật đầu, tự có một cỗ không giận mà uy.
Kỷ luật nghiêm minh, có tố chất huấn luyện, chính là quy củ trong quân đội.
Kỵ sĩ phía trước lo lắng, "Chủ tử, lần sau ngài đừng chạy nhanh như vậy, quá nguy hiểm."
Thần tuấn của chủ tử chạy quá nhanh, tất cả mọi người đều đuổi không kịp, sầu.
Đỗ Thiếu Huyên khoát tay, thần sắc lạnh nhạt tự nhiên: "Ta tự có chừng mực."
Thủ hạ thở dài, đi theo một chủ tử quá có chủ kiến, còn có thể làm gì được chứ?
Giang thị vệ ngơ ngác nhìn nam tử áo đen, đầu óc xoay chuyển, hắn có một đám thủ hạ như vậy, không có khả năng là hạng người vô danh, nhưng rốt cuộc là ai?
Chẳng lẽ hắn không biết hậu quả khi đắc tội với hoàng tử sao?
Mà Mộc Vãn Tình liếc mắt một cái liền nhìn ra được Mộc Tử Ngang thần sắc hoảng loạn ngồi trên lưng ngựa, Mộc Tử Ngang nhìn thấy người nhà bình yên vô sự, cả người đều thả lỏng, hốc mắt trong nháy mắt đỏ lên, lệ rơi đầy mặt.
Hắn cho rằng, không kịp rồi!