Các học sinh dưới đài ưỡn ngực, khuôn mặt nhỏ nhắn giương cao, toàn bộ sự kích động đều viết ở trên mặt.
Hiệu trưởng nói, nếu bọn họ biểu hiện tốt thì sẽ mời Hoàng thượng tới xem biểu diễn, để cho Hoàng thượng tận mắt nhìn bọn họ lột xác trưởng thành, tiếp xúc gần gũi với Hoàng thượng.
Bọn họ đã tin, cũng đã cố gắng.
Trong một khắc nhìn thấy Hoàng thượng, mồ hôi nước mắt một tháng của bọn họ đều đáng giá, kiêu ngạo, hưng phấn, vui vẻ.
Hoàng thượng khen ngợi bọn họ một đợt, cổ vũ bọn họ trở thành học sinh ưu tú, học tập chăm chỉ, tương lai vì triều đình làm việc.
Hắn đặt rất nhiều kỳ vọng vào họ, hứa hẹn chắc chắn sẽ tham dự lễ tốt nghiệp bốn năm sau và sẽ tận mắt chứng kiến thành công của họ.
Hắn còn nói, người tốt nghiệp ưu tú cũng có thể làm quan.
Chuyện này khiến cho các học sinh kích động muốn chết, từng khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, Hoàng thượng khen ngợi bọn họ.
Bọn họ biểu hiện tốt còn có thể làm quan, a a, thật tuyệt.
Phụ huynh bọn họ có ghê gớm cỡ nào, cũng nào uy phong khoái hoạt được như bọn họ chứ?
Một tiểu cô nương bỗng nhiên cất giọng kêu to, "Hoàng thượng, nữ hài tử cũng có thể làm quan sao?"
Hiện trường yên tĩnh, sắc mặt các văn võ bá quan không thể nào đẹp mắt.
Hoàng thượng không chút do dự gật đầu, "Có thể, khoa cử lần này có hai nữ quan, các nàng nhậm chức ở Hộ Bộ và Hồng Lư Tự. Hiệu trưởng của các ngươi, Huyện Chủ Thanh Bình là Hộ Bộ Thượng Thư, quan lớn chính nhị phẩm."
"Chỉ cần các ngươi cố gắng, cống hiến cho Đại Tề, trẫm đều sẽ ghi nhớ."
Mộc Vãn Tình vì nữ tử tranh thủ được quyền khoa cử, chỉ là, bởi vì ánh mắt thế tục nên người báo danh không nhiều lắm, lại quá mức vội vàng không chuẩn bị đủ, thông qua kỳ thi đình chỉ có hai người.
Hơn nữa, vì tránh cho phân tranh, triều đình cũng không có cố ý nói rõ giới tính, cho nên, người biết được cũng không nhiều lắm.
Nhưng, chuyện này vẫn khiến cho vô số nữ tử thấy được một tia hy vọng.
Chỉ cần đủ cố gắng đủ cường đại, là có thể nắm giữ vận mệnh của mình, có được quyền lên tiếng.
Lần này hai nữ tử trúng tuyển, một là chất nữ của Đại Học Sĩ thuộc Nội Các, Lư Phương, bây giờ là thư lý của Mộc Vãn Tình.
Một người khác là nữ nhi Tế Tửu Quốc Tử Giám, tên là Phó Minh Ngọc, thiên phú ngôn ngữ rất mạnh, tới Hồng Lư Tự.
Nói thật, hai nhà này cũng không tính là thông suốt, nhưng nữ hài tử nhà mình làm quan, thái độ của bọn họ liền thay đổi, cũng không phản đối nữa mà ngầm đồng ý, thậm chí tài nguyên chính trị trong nhà có chút nghiêng về trên người các nàng.
Chỉ có thể nói, đối mặt với lợi ích thì mọi thứ đều là mây bay, nguyên tắc thì tính là cái rắm gì.
Hoàng thượng vừa dứt lời, phía dưới là một mảnh hoan hô nhảy nhót.
Trong lòng văn võ bá quan ngũ vị tạp trần.
"Hiện trao thượng cho học sinh ưu tú nhất." Giọng người dẫn chương trình vang lên, "Học sinh ưu tú nhất khóa huấn luyện quân sự đợt đầu tiên là... Quách Tử Kiến."
Chúng học sinh đồng loạt nhìn về phía tiểu mập mạp hàng đầu, hâm mộ phát khóc a.
Dũng Nghị tướng quân cũng không thể tin được lỗ tai của mình, là trùng tên trùng họ đi? Không thể nào là nhi tử nhà hắn.
Đồng liêu bên cạnh hâm mộ ghen tị, nói: "Lão Quách, là nhi tử ngươi, tiểu tử nhà ngươi có tiền đồ rồi."
Được lộ mặt trước mặt Hoàng thượng, đây là chuyện tốt cầu cũng không được.
Trong đầu Quách tướng quân trống rỗng, tim đập thình thịch, so với lúc hắn ra chiến trường giết địch còn kích động hơn.
“Ngươi xác định không nghe lầm sao? Là tiểu ma tinh gây chuyện sinh sự không ai quản được của nhà ta?”
Hắn đưa tiểu nhi tử được sủng ái nhất vào trường học là vạn bất đắc dĩ, nương hắn chiều hài tử vô pháp vô thiên, cả ngày gây chuyện rắc rối, tuổi này nếu không sửa tốt sẽ không còn kịp.
Hắn ở nhà quản giáo hài tử, nương hắn sẽ nhảy ra ngăn cản, vậy chỉ có thể đưa đến chỗ của Huyện Chủ Thanh Bình.
Hắn chỉ cầu mong nhi tử ở đây sẽ học được cách không gây chuyện, có lòng kính sợ, học được năng lực tự lập.
Yêu cầu thấp như vậy, bỗng nhiên nhi tử lại được điểm danh học sinh ưu tú nhất, điều này khiến cho hắn làm sao dám tin tưởng?