Đồng liêu hất cằm lên, hừ lạnh một tiếng, có chút chua xót nói, "Xem kìa, hài tử đang bước đi kia chính là nhi tử của ngươi đi?"
Quách tướng quân nhịn không được nở nụ cười, tiểu tử thối chắc là đang kích động muốn chết đi được? Là hắn, tốt, thật tốt, rốt cuộc Huyện Chủ Thanh Bình đã làm như thế nào chứ?
Nàng kỷ luật một hài tử như thế nào?
Những phụ huynh ở đây đều mang theo vẻ mặt mơ hồ, bộ dáng như ta đang nằm mơ, đây không phải sự thật.
Quách Tử Kiến vung tay đi đều lên đài, nhưng ai cũng không cười hắn, một hài tử mười tuổi được lộ mặt ở trước mặt nhiều người như vậy, có thể không kích động sao?
Hắn hành đại lễ trước Hoàng thượng, quy củ, lễ nghi không sai sót.
Hoàng thượng tự mình nâng hắn dậy, vỗ vỗ sau lưng hắn, "Quách Tử Kiến, trẫm nhớ kỹ ngươi, hy vọng bốn năm sau, ngươi sẽ trở thành người ưu tú nhất."
Quách Tử Kiến gào khóc, nước mắt kích động chảy xuống, "Vâng, ta sẽ liều mạng cố gắng, Hoàng thượng, ta sẽ không để ngài thất vọng."
Một tháng trước hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới có một ngày như vậy.
Một tiểu bá vương ngoan cố không chịu nổi như hắn lại có thể đứng ở trước mặt Hoàng thượng!
Hắn đã làm rạng rỡ tổ tông a!
Hắn âm thầm thề, nhất định phải làm tốt nhất, không sợ khổ không sợ mệt, làm một người ưu tú nhất.
Không riêng gì hắn, những học sinh khác cũng rất được cổ vũ, quần chúng kích động.
Khóe miệng Mộc Vãn Tình hơi nhếch lên, mời Hoàng thượng ra trấn giữ, trường học của nàng không có gì phải lo lắng.
Uy tín của Hoàng đế thì không cần phải bàn, hài tử được khuyến khích, trường học cũng được đánh giá cao.
Từ nay về sau, các phụ huynh sẽ trở thành người ủng hộ trường học kiên định nhất, ai dám động tới trường học, trước tiên hỏi bọn họ có đồng ý hay không.
Thời buổi này, tìm được một trường học tốt là chuyện dễ dàng sao?
Đương nhiên là không, chỉ có những phụ huynh khinh thường đưa con vào.
Buổi biểu diễn kết thúc, Hoàng thượng cũng không có vội vã hồi cung, mà đi tham quan trường học, cũng ăn thử đồ ăn trong nhà ăn trường học.
Thức ăn hôm nay đặc biệt phong phú, hai mươi món mặn, hai mươi món chay, bốn món điểm tâm, hai món cháo canh, hai món chính, xếp thành một hàng, hơi nóng bốc lên đặc biệt mê người.
Hoàng thượng cùng Đại Hoàng Tử đều chọn vài món, hai năm nay trong cung mới dùng nồi sắt xào rau, thức ăn là do Mộc Vãn Tình cung cấp.
Mộc Vãn Tình mời bọn họ đến phòng riêng ngồi, ở lại nhà ăn thì còn ai dám vào ăn chứ?
Từng món ăn được đưa vào, Nội Thị thử đồ ăn trước.
Mộc Vãn Tình chỉ chọn một phần trứng hấp thịt băm, gà thái hạt lựu, rau xanh xào, một món canh sườn, một chén cơm nhỏ, đây là tiêu chuẩn của nàng.
Đại Hoàng Tử trông mong nhìn, nói: "Thanh Bình tỷ tỷ, mỗi ngày trường học đều chuẩn bị nhiều đồ ăn như vậy sao?"
Hắn có chút khẩn cấp muốn vào học trường học, mặc dù ngự thiện trong cung tốt, nhưng nhìn những món ăn này hắn lại càng động tâm hơn.
"Bình thường chỉ bằng một nửa, hôm nay thưởng thêm cho bọn họ." Mộc Vãn Tình chậm rãi uống một ngụm canh, nói tiếp: "Bình thường ăn bao nhiêu nấu bấy nhiêu, lãng phí lương thực sẽ bị phạt đứng."
……
Quách Tử Kiến cầm huy chương chạy như bay về phía phụ mẫu, Quách phu nhân lập tức ôm lấy hắn, trong mắt lộ ra vẻ đau lòng, nói: "Tử Kiến, nhi tử của ta, ngươi chịu khổ, trông gầy đi rồi…”
"Nương, ta không gầy, là rắn chắc." Quách Tử Kiến đưa huy chương qua, dương dương tự đắc khoe khoang, “Mau nhìn huy chương của ta, Hoàng thượng tự mình ban cho ta, phụ thân, người có huy chương sao? Không có đúng không, ha ha.”
Quách tướng quân:...... Nhãi con.
Quách Tử Kiến không ngừng khoe khoang, Quách phu nhân phi thường cổ vũ, ôm nhi tử khen không ngừng.
Quách tướng quân thấy thế trợn trắng mắt, con hư tại mẹ.
Nhưng khóe miệng điên cuồng giương lên đã cho thấy tâm tình của hắn lúc này.
“Tử Kiến, làm sao mà ngươi làm được?”
Quách Tử Kiến trừng mắt nhìn, "Không ngừng luyện tập."
Quách tướng quân có chút không hiểu, hỏi: "Ngươi bình thường ở nhà cũng không biết mặc quần áo, cũng không thích đi lại, muốn người hầu cõng ngươi."