Lên tầng hai tầng ba thì càng phong phú, bánh trứng gà, bánh hoa mai trân châu, bánh ngàn tầng, bánh quẩy, đậu hũ, nồi lẩu cay, thịt kho, há cảo, hoành thánh, … các loại khẩu vị đều có, sẽ luôn có một loại món ăn mà người khác muốn ăn.
Mọi người nhìn cái này, nhìn cái kia, cái gì cũng muốn ăn, đám hài tử đều vui đến phát điên, đây là địa đàng trong mộng tưởng của bọn chúng.
Mỗi một gian hàng đều chật ních người, dòng người chen chúc xô đẩy nhau.
Quan viên Hộ Bộ đến hỗ trợ góp vui cười đến không khép được miệng, chuyện làm ăn này quá tốt đi.
Không hổ là Huyện Chủ Thanh Bình ra tay, nàng chưa từng thất bại! Thật kiêu ngạo!
Không biết từ lúc nào mà bọn họ và Mộc Vãn Tình đã trở thành người trong cùng một thuyền.
Mộc Vãn Tình đã lên tiếng, về sau quan viên Hộ Bộ được lĩnh cơm ngay tại nhà ăn ở lầu một, mỗi ngày miễn phí một bữa, tiêu chuẩn ăn uống là một mặn một chay một canh.
Bọn họ đã đi xem qua đồ ăn, từng món ăn thơm ngon tản ra mùi thơm mê người, khiến người ta thèm muốn chết.
Không thể ăn ở trên đường, chỉ có thể đóng gói trở về ăn, như vậy cũng thật tốt, có thể mang về nhà cho người nhà cùng thưởng thức.
Nhìn bảng giá, bữa sáng cũng không đắt, lại có đa dạng nhiều loại món ăn khác nhau, trước kia chưa từng thấy qua, sau này có thể mỗi ngày đến ăn, thật sung sướng.
Tầng một đến tầng ba là nơi thích hợp cho những bá tánh bình dân, tầng bốn và tầng năm là nơi tiêu phí của nhóm người trung lưu, thích hợp với người có tiền.
Mỗi một nhà hàng đều mang phong vị đặc sắc riêng biệt khiến người ta khen không dứt miệng.
Chỉ cần ăn qua một lần sẽ muốn quay trở lại ăn lần nữa, từng nhà đi qua, cảm thấy vô cùng thích thú.
Đại Hoàng Tử đi dạo ở cả hai tầng lầu một vòng, cũng không biết nên lựa chọn như thế nào, cuối cùng là Mộc Vãn Tình thay hắn chọn nhà hàng Tây.
Món ăn ở đây tương đối đơn giản, thích hợp cho hài tử ăn hơn.
Nàng gọi một bàn thức ăn, khiến cho Đại Hoàng Tử cực kỳ vui mừng, mỗi thứ đều nếm thử. "Thanh Bình tỷ tỷ, mì ý và pizza, gà rán, bít tết của nhà hàng Tây này đều ăn ngon, a, thêm một phần bánh ngọt nữa."
Sao có thể có thức ăn ngon như vậy chứ? Từ sau khi Thanh Bình tỷ tỷ đến kinh thành, người kinh thành liền có lộc ăn, hắn cũng có lộc ăn.
Mộc Vãn Tình cầm nĩa xiên một miếng pizza phô mai thịt bò, "Loại thức ăn này chỉ nên thỉnh thoảng mới ăn, ăn nhiều cũng không tốt."
Đại Hoàng Tử chưa từng ăn qua thực phẩm rác rưởi, làm sao có thể kháng cự được phần hấp dẫn này, "Thanh Bình tỷ tỷ, cho ta mấy bí phương này có được không? Ta lấy bảo bối trong khố phòng đổi với ngươi.”
Hắn tuy rằng là một hài tử, nhưng kho bạc nhỏ cũng rất phong phú, lễ vật hàng năm trưởng bối cho cũng không ít.
Mộc Vãn Tình buồn cười nói: "Ta đã đưa bí phương cho phụ hoàng ngươi, phụ hoàng ngươi nói có thể ăn, ngươi mới có thể ăn."
Đại Hoàng Tử là hài tử hiểu chuyện, cũng không cưỡng cầu, "Được rồi, tỷ tỷ thích cái gì? Sau này ta có thứ gì tốt sẽ giữ lại cho tỷ."
Lần này hắn tặng một bức tranh cổ làm quà mừng, cũng không biết nàng có thích hay không.
Mộc Vãn Tình đảo mắt, móc ra một cục vàng sáng lấp lánh, "Ta thích cái này."
Đại Hoàng Tử trợn mắt há hốc mồm, sở thích của nàng như vậy...... "Không cảm thấy tầm thường sao?”
"Tầm thường? Sao có thể? Chỉ có thể nói là thẩm mỹ không tốt." Mộc Vãn Tình chống cằm nói chuyện với vẻ mặt khát khao, "Ngươi nghĩ xem, cả một bức tường gạch vàng thật đẹp, ánh vàng rực rỡ, là màu sắc tốt đẹp nhất thế gian."
Khóe miệng Đại Hoàng Tử co rút, "Ngươi kỳ thật chính là yêu tiền đi."
Hắn sống trong thâm cung, từ nhỏ đến lớn đều là chúng tinh phủng nguyệt, từ nhỏ đã có được tất cả mọi thứ, không có khái niệm gì với tiền bạc.
Mộc Vãn Tình rất thản nhiên nói, “Đúng vậy, ta yêu tiền, trên đời này làm gì có ai không yêu tiền chứ? Tiền là cơ sở để một người hoặc một quốc gia tự cường độc lập, không có tiền làm sao ngươi có thể trang bị cho quân đội? Làm sao có thể mua lương thảo? Làm sao có thể đánh giặc chứ?”
Nghe được nàng nói như thế, Đại Hoàng Tử thu hồi ý cười, nghiêm túc lắng nghe, phụ hoàng nói, nhiều lúc phải học tập theo Huyện Chủ Thanh Bình.