Mộc Vãn Tình sẽ không nâng đỡ hắn, cũng sẽ không giảng đạo lý với hắn, chỉ đưa ra quan điểm của bản thân mình, về phần hắn có thể nghe lọt hay không thì khó mà nói.
“Nói chuyện tiền bạc không mất mặt, giả thanh cao mới mất mặt.”
Đại Hoàng Tử chưa từng gặp qua người nào thản nhiên nói yêu tiền như vậy, người xung quanh hắn đều bày ra bộ dáng thanh cao coi tiền tài như rác rưởi. “Ta không hiểu.”
Mộc Vãn Tình cười híp mắt nói, "Rõ ràng là thích tiền, ngoài miệng lại ghét bỏ, muốn người khác cầu xin hắn nhận lấy."
Ví dụ của nàng quá hình tượng, Đại Hoàng Tử nhịn không được phun ra, "Không biết xấu hổ."
"Đúng vậy, chính là không biết xấu hổ." Mộc Vãn Tình rất rõ dụng ý của Hoàng thượng khi để mặc nàng tiếp xúc với Đại Hoàng Tử, hy vọng nàng có thể mang đến cho Đại Hoàng Tử những trải nghiệm nhân sinh khác nhau, để hắn nhìn nhận tam quan tích cực.
Về phần tri thức kỹ năng thì không sao cả, thủ hạ của hắn biết là được, ai còn có thể trông cậy vào hắn tự mình động thủ chứ?
"Đương nhiên, mọi việc đều phải có giới hạn cuối cùng, yêu tiền cũng vậy, tiền tài bất nghĩa thì không thể lấy."
Đại Hoàng Tử trong lòng khẽ động, "Ngài trước kia từng nhận tiền tài bất nghĩa sao?"
Hiện trường yên tĩnh, Mộc Vãn Tình vờ như không phát hiện, "Có chứ, tiền của Tấn Vương khi hắn muốn dùng nó để mua chuộc ta, ta nhận bạc nhưng lại không làm việc, xoay người liền đem tiền đi quyên góp."
Đại Hoàng Tử trợn mắt há hốc mồm, không nghĩ tới Huyện Chủ Thanh Bình lại là dạng người như vậy, có chút không biết xấu hổ.
Làm tốt lắm, ha ha ha.
Mộc Vãn Tình còn tự khoe khoang một cách khiêm tốn: "Kiếm tiền đối với ta mà nói là một chuyện rất đơn giản, ta mê luyến quá trình kiếm tiền, mê luyến ánh vàng rực rỡ, nhưng nhiều tiền cũng chỉ là một con số mà thôi, không có ý nghĩa gì."
Các cung nữ, Nội Thị, hộ vệ ẩn trong bóng tối:...... Quá phát rồ! Quá tục!
Đại Hoàng Tử rất hiểu nàng, bình thường hắn cũng không dùng đến bạc, chỉ có người khác đưa tặng lễ vật cho hắn.
“Vậy đối với ngươi mà nói, cái gì mới có ý nghĩa?”
Mộc Vãn Tình hơi trầm ngâm, "Mỗi người đều có thể ăn no mặc ấm, trẻ nhỏ được học, người già nuôi dưỡng, yếu được hỗ trợ, bệnh được chữa trị."
Đại Hoàng Hử không phải lần đầu tiên nghe được những lời nói tương tự với cái này, nhưng mỗi lần nghe đều có các cảm giác khác nhau. "Chuyện này rất khó."
"Cũng bởi vì khó khăn, mới có tính khiêu chiến." Mộc Vãn Tình đã tự do tài phú, nắm đại quyền, có được thành tựu mà người khác phải phấn đấu cả đời mới có được.
Nghèo thì lo cho thân mình, giàu thì lo cho thiên hạ, người sống một đời luôn phải có thứ để theo đuổi. Nếu không thì thật nhàm chán.
Đại Hoàng Tử vô cùng khâm phục, đây mới là phong phạm danh thần a.
Doanh thu ngày đầu tiên của quảng trường mỹ thực bùng nổ, ngày hôm sau lại đột phá, ngày thứ ba lại tới một đợt sóng khác, ba ngày này mặc dù giảm giá năm thành, nhưng vẫn kiếm được đầy bồn đầy bát như cũ.
Một tháng sau nộp báo cáo lên cho Ngự Tiền, trên dưới triều đình đều sợ ngây người, lợi nhuận này đúng là cao đến lên trời.
Quảng trường mỹ thực này cũng dễ kiếm quá đi, so với cướp tiền còn nhanh hơn.
Trên dưới Hộ Bộ lại càng vui mừng khôn xiết, sản nghiệp này được treo trên danh nghĩa của Hộ Bộ, không nói đến được ăn đồ ăn miễn phí, chỉ nói đến chiến tích này thôi cũng cảm thấy thỏa mãn.
Những quan nhỏ thì lại càng cao hứng hơn, thời điểm tuyển nhận giúp việc cũng ưu tiên cân nhắc gia quyến của bọn họ, một tháng có thể kiếm hai lượng bạc, bổng lộc của bọn họ cũng không có được con số này.
Trong nhà có tiền, có thể cải thiện cuộc sống, mua nhiều gạo một chút, xây thêm một gian phòng, còn có thể đưa hài tử trong nhà đi học, trong khoảng thời gian ngắn trong nhà hòa thuận vui vẻ.
Cho nên, những người này đều là người cảm kích Mộc Vãn Tình nhất, hận không thể lập trường sinh bài cho nàng.
Nhưng cũng có những người không vui.
Thứ Phụ lại đứng ra làm yêu, "Hoàng thượng, thần cho rằng mọi việc đều phải có công bằng, quan viên Hộ Bộ đều có thể hưởng thụ một bữa cơm miễn phí, năm bộ khác vì sao không thể? Rất nhiều quan viên oán giận không ngừng, cứ tiếp tục như vậy lòng người sẽ rung chuyển, đối với triều đình mà nói thì chỉ có hại chứ không có lợi."