Hắn nói ra vẻ đạo mạo, đồng bọn của hắn cũng nhao nhao đứng ra phụ họa, "Thần tán thành, lục bộ phải được đối xử bình đẳng, mà không phải đối đãi đặc biệt."
Nói trắng ra là tất cả mọi người đều đỏ mắt ghen tị.
"Quảng trường mỹ thực là của triều đình, mà không phải sản nghiệp tư nhân của Hộ Bộ, thần cho rằng nên đối xử công bằng, hoặc là tất cả đều được ăn, hoặc là không được ăn."
Hoàng thượng từ chối cho ý kiến, nhìn về phía Mộc Vãn Tình, "Huyện Chủ Thanh Bình, ngươi nghĩ như thế nào?"
Mộc Vãn Tình còn chưa mở miệng, Thứ Phụ đã bắt cóc đạo đức trước:"Huyện Chủ Thanh Bình, ngươi thiện lương khoan hậu như vậy, nhất định sẽ không muốn triều đình vì ngươi mà sinh loạn, đều là làm quan cùng triều, phải chung sống hòa thuận.”
Mộc Vãn Tình nâng đôi mắt sáng ngời lên, cười tủm tỉm đâm dao, "Bởi vì ta quá có lực năng, mà các ngươi lại quá vô năng, cho nên muốn ta xóa đói giảm nghèo sao?"
Nếu như có thể đứng ra thương lượng ổn thoải mọi việc, vậy tất cả đều dễ nói, nhưng những đại nam nhân này không muốn cúi đầu với nàng, một mực chèn ép nàng, còn muốn kiếm chỗ tốt từ trong tay nàng, làm gì có chuyện tốt như vậy chứ.
Công Bộ Thượng Thư thẹn quá hóa giận, "Ngươi nói gì vậy chứ? Ngươi có biết quan lại phía dưới náo loạn dữ dội cỡ nào không? Bọn họ đều oán giận......”
Làm cho bọn họ cảm thấy áp lực vô cùng.
“Hộ Bộ chúng ta không có, tất cả mọi người đều vui vẻ.” Mộc Vãn Tình mi mắt cong cong, không khách khí bỏ đá xuống giếng," Không phải ta nói các ngươi sao, cả ngày chỉ muốn hái đào là không được, không bằng tập trung toàn bộ lực lượng tự tạo nên một sản nghiệp là có thể kiếm được tiền, để cho mọi người nhìn thấy, các ngươi không phải người ngồi không ăn bám, phế vật không làm được gì."
Công Bộ Thượng Thư canh cánh trong lòng, "Kiếm tiền là trách nhiệm của Hộ Bộ."
Theo lý thuyết, mấy xưởng kia hẳn là thuộc về danh nghĩa của Công Bộ, xem như chiến tích của hắn, hết lần này tới lần khác lại bị Mộc Vãn Tình giành trước, trở thành sản nghiệp của Hộ Bộ.
Hắn lại không ngẫm lại, tất cả mấy cái xưởng kia đều là do một tay Mộc Vãn Tình làm ra, vì cái gì mà phải nhường qua tay người khác để làm chiến tích chứ?
Mộc Vãn Tình cũng không quen với bọn họ, không phải Hoàng Tử, lại có bệnh Hoàng Tử.
"Vậy các ngươi thừa nhận mình là phế vật không làm được gì sao?"
Công Bộ Thượng Thư tức giận mà không có chỗ phát tiết, "Ngươi...... Ngươi là quan lớn nhị phẩm, phải có cái nhìn đại cục, phải vì triều đình phân ưu, vì quân vương phân ưu."
"Không ở vị trí này nên không quản, ta là Hộ Bộ Thượng Thư, chỉ mưu cầu phúc lợi cho bộ phận của mình." Mộc Vãn Tình bĩu môi nói, "Chuyện kiếm tiền dễ dàng như vậy, sao các người lại không làm được? Không đúng, rốt cuộc là không được? Hay là không muốn?"
Nàng làm ra vẻ mặt, tiền dễ kiếm như vậy, có cái gì mà phải thảo luận, một đám vô dụng làm lãng phí thời gian của nàng, nhưng lại khiến mọi người tức giận đến phát điên.
Thứ Phụ nhìn về phía Hộ Bộ Hữu Thị Lang rồi nháy mắt, nhưng Hộ Bộ Hữu Thị Lang như là mắt mù, một chút phản ứng cũng không có.
Đừng đùa chứ, trong chuyện này lợi ích của hắn và Mộc Vãn Tình là nhất trí.
Nếu hắn giúp Thứ Phụ, sẽ bị quan viên phía dưới xé thành từng mảnh nhỏ.
Bộ Công Thượng Thư rất tức giận, "Nói không thông với nữ tử và hài tử, nữ tử tính toán chi li, không biết đại cục.”
Mộc Vãn Tình hừ lạnh một tiếng, "Được, ta sẽ cho người đến các trà lâu lớn tuyên truyền, ngươi nói tổ mẫu, ngoại tổ mẫu, mẫu thân của ngươi tính toán chi li, không biết đại cục, ngươi là đứa con bất hiếu.”
“Ngươi... Ngươi..." Công Bộ Thượng Thư tức giận đến đỏ bừng mặt, toàn thân phát run.
Nhưng vào lúc này, Tổng Quản Nội Thị cầu kiến, chúng quan viên quay mặt nhìn nhau, hậu cung xảy ra đại sự gì sao? Tính toán thời gian, lúc này Hoàng hậu phải sinh rồi đi.
Tổng Quản Nội Thị tiến vào bẩm báo: "Hoàng thượng, Hoàng hậu sinh rồi."
Hiện trường yên tĩnh, Thừa Ân Công là người đầu tiên kịp thời phản ứng, mừng rỡ như điên, "Sinh rồi? Thật tốt quá, ta có ngoại tôn, chúc mừng Hoàng thượng, chúc mừng Hoàng thượng."