Sau Khi Lưu Đày, Địa Vị Của Ta Cực Cao (Dịch Full)

Chương 873 - Chương 873.

Chương 873. - Chương 873. -

Trên mặt Hoàng thượng lộ ra một tia vui mừng, "Hài tử sinh ra là Hoàng Tử, hay là Công Chúa?"

Tổng Quản Nội thị chần chờ một chút rồi nói: "Là Công Chúa."

Hiện trường lâm vào bầu không khí khó tả, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, quay mặt nhìn nhau.

Tất cả các quan viên đứng về phe nhóm Thừa Ân Công đều kinh hãi, không phải chứ? Đã nói là Hoàng Tử, làm sao lại biến thành Công Chúa?

Công Chúa lại không thể kế thừa ngôi vị hoàng đế, có ích lợi gì chứ?

Khóe miệng Mộc Vãn Tình hơi nhếch lên, khiến cho các ngươi phải thật vọng rồi, lật xe đi.

Đầu óc Thừa Ân Công rung lên ong ong, bị kích thích rất lớn: "Điều này sao có thể? Nhất định có điều gì nhầm lẫn ở đây, Thái Y đã nói Hoàng hậu nương nương mang thai long tử."

Hốc mắt hắn đỏ bừng, tức đến phát điên kêu to: "Hoàng thượng, ngài mau điều tra đi, xem ai đã động tay động chân? Nhất định là có người đem Hoàng Tử đổi đi, các nàng ghen tị."

Sắc mặt Hoàng thượng trầm xuống, "Hoang đường, bên người mỗi một Hậu Phi đều có vô số người hầu hạ trong ngoài, hậu phi sinh hài tử có Thái hậu tự mình tọa trấn, ai dám ở trước mắt nàng động tay động chân chứ?"

Bởi vì hắn có rất ít con nối dõi, cho nên Thái hậu đặc biệt để ý, mỗi lần sinh hài tử đều sẽ tự mình trông coi.

Không chỉ đem lão ma ma có kinh nghiệm bên người cho hậu phi để chiếu cố việc mang thai, tất phải bình an sinh hạ hài tử.

Hơn nữa, Hoàng thượng cũng phái mấy ám vệ ẩn trong bóng tối bảo vệ.

Nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm như vậy, làm cái gì cũng không giấu được, chớ đừng nói chi là chơi ly miêu hoán Thái Tử.

Hoàng thất mặc kệ là thị tẩm, hay là sinh con đều có một bộ quy trình nghiêm ngặt, không cho bất luận kẻ nào động tay động chân.

Ly miêu hoán Thái Tử trong hí văn không thể coi là thật, nào có chuyện đơn giản như vậy?

"Bãi triều."

Hoàng thượng đứng dậy rời đi, Thừa Ân Công vẫn ngơ ngác đứng ở đó, trước mắt từng đợt biến thành màu đen, tại sao có thể như vậy chứ?

Hắn đã nghĩ kỹ làm sao mượn cờ hiệu của Nhị Hoàng Tử để thu hút lòng người, tích góp thực lực như thế nào, làm sao để gây chuyện.

Nhưng một Công Chúa thì có ích lợi gì? A a a, hắn sắp điên rồi.

Mộc Vãn Tình liếc mắt nhìn một cái, âm dương quái khí nói, "Chúc mừng Thừa Ân Công có ngoại tôn nữ, nhưng mà, vẻ mặt của ngươi làm sao lại như đưa đám vậy chứ? Không ngại xui xẻo sao?”

Lúc trước thì tràn đầy đắc ý, hôm nay đều biến thành chuyện cười, không biết có bao nhiêu người đang âm thầm cười hắn.

Thừa Ân Công trăm triệu lần không nghĩ tới sẽ có chuyện như vậy, "Mộc Vãn Tình, ngươi câm miệng."

Hắn mất khống chế, ánh mắt sung huyết trừng thẳng vào Mộc Vãn Tình, Mộc Vãn Tình mới không sợ hắn đâu, "Ngươi vẫn là quản lý biểu tình một chút đi, sinh Công Chúa là thiên đại hỷ sự, cho dù ngươi không cao hứng cũng phải kìm nén lại, khiến cho hoàng gia trở nên ngột ngạt là ngại mạng mình quá dài sao?"

Như bị một chậu nước lạnh dội xuống, Thừa Ân Công run rẩy một chút, "Ngươi... ngươi... ta đương nhiên cao hứng, Công Chúa là do nữ nhi của ta sinh ra, chảy huyết mạch của nhà ta, chúng ta là hoàng thân quốc thích, ngươi làm sao có thể so với ta?"

Hắn chỉ là miệng cọp gan thỏ, ngoài miệng cứng rắn, nhưng trong lòng đã sớm không chịu được.

Mộc Vãn Tình cười tủm tỉm đâm dao vào hắn, "Ồ, bộ dạng miễn cưỡng cười của ngươi xấu quá."

"Ha ha ha, hôm nay là một ngày tốt, ngày tốt."

Trong tiếng cười, nàng xoay người đi ra ngoài, Thừa Ân Công tức giận nắm chặt tay thành nắm đấm.

Một đám người vây quanh bốn phía: "Thừa Ân Công, tiền cho ngươi mượn lúc nào trả lại cho ta, ta cần phải dùng gấp."

"Ta nào có thiếu tiền ngươi?” Thừa Ân Công vừa tức vừa giận, "Rõ ràng là lễ vật ngươi tặng ta."

Vì đáp ứng phủ Thừa Ân Công, những người này vừa là tặng lễ vật, vừa là vuốt mông ngựa, xuất ra tất cả vốn liếng.

Nhưng bây giờ, giấc mộng Hoàng Tử bay mất, bọn họ lập tức trở mặt.

"Có mượn, ước chừng khoảng ba vạn lượng bạc, ngươi không phải là không muốn trả đấy chứ?"

Bình Luận (0)
Comment