Thừa Ân Công tức đến phát điên rồi, đây là bỏ đá xuống giếng, tiểu nhân đạp ngựa, lúc trước quỳ liếm hắn có bao nhiêu hèn mọn, lúc này thì có bao nhiêu kiêu ngạo.
Một quan viên khác cũng tiến lại gần nói, "Thừa Ân Công, danh họa lần trước ngươi mượn đi giám định thưởng thức nên trả lại cho ta đi, lão thái thái nhà ta rất thích bức họa này, lúc nào cũng lải nhải."
Thừa Ân Công phủ mặc dù là ngoại thích, nhưng không có thực quyền, chỗ dựa lớn nhất của bọn họ vẫn là Hoàng hậu.
Mà Hoàng hậu không có Hoàng Tử không đủ làm cho người ta sợ hãi.
"Thừa Ân Công, cây hồng san hô cao bằng một người kia ta sẽ đi lấy, lễ mừng thọ của thông gia nhà ta chỉ đích danh muốn món này làm lễ vật."
Thừa Ân Công đỏ bừng mặt, tức giận chỉ vào đám người này, bàn tay run rẩy không vững, "Các ngươi...... đám tiểu nhân trở mặt vô tình này."
Những quan viên này tỏ vẻ, điều này có thể trách bọn họ sao? Rõ ràng là phủ Thừa Ân Công lừa gạt, không phải đã nói là Hoàng Tử sao.
Công Chúa nào có giá trị đầu tư? Họ chỉ có thể giảm thiểu thiệt hại đến mức thấp nhất.
Về phần Hoàng hậu có thể lật ngược ván cờ hay không, có khả năng sinh Hoàng Tử hay không, đó là chuyện sau này.
Nếu thật sự có Hoàng Tử, đến lúc đó sẽ ưỡn mặt quỳ cầu xin tha thứ.
Tẩm cung của Hoàng hậu, Thái hậu ôm tiểu hài nhi đỏ hỏn trong lòng có chút thất vọng.
Là một nữ hài, ai, lúc này Hoàng thượng cần nhất chính là nhi tử.
Độc đinh không thể bảo đảm, Hoàng Tử là càng nhiều càng tốt.
Trong nội thất truyền đến thanh âm suy yếu của Hoàng hậu, "Con của ta đâu? Mau ôm đến cho ta xem."
"Hoàng hậu tỉnh rồi?" Thái hậu đưa Tiểu Công Chúa cho cung nữ, dặn dò một câu," Cẩn thận một chút, ôm chặt vào."
Dù tiếc nuối thế nào, đây cũng là tôn nữ của nàng, nào có đạo lý không đau lòng chứ.
Hoàng hậu tỉnh lại từ trong hôn mê cố gắng chống đỡ thân thể, nhìn hài tử phấn nộn trong lòng, hài tử ở trong bụng mẹ nuôi không tệ, tóc rậm rạp, cái miệng nhỏ nhắn hồng nhuận.
Trong lòng nàng tràn đầy vui sướng, mười tháng vất vả hơn nữa cũng đáng giá.
Đây là chỗ dựa tương lai của nàng, nàng cũng là người có nhi tử bên cạnh, về sau còn ai dám khinh thường nàng chứ?
Nàng yêu thương sờ tay chân của hải tử, cả người phảng phất tình yêu thương của mẫu tử.
"Hài tử này lớn lên thật tốt, cái miệng nhỏ cùng cái mũi này rất giống Hoàng thượng, cái trán này giống ta, cho tới bây giờ ta chưa từng thấy qua hài tử nào đẹp như vậy.”
Cung nữ bên cạnh phụ họa, "Đúng vậy, Tiểu Công Chúa vừa sinh ra đã là một hài tử xinh đẹp."
Tay Hoàng hậu cứng đờ, không dám tin ngẩng đầu lên "Cái gì mà Tiểu Công Chúa, ngươi lặp lại lần nữa."
Cung nữ ngây ngẩn cả người, nàng không biết sao? "Người sinh ra là Tiểu Công Chúa."
Hoàng hậu cố hết sức sinh đứa bé ra liền ngất đi, cái gì cũng không biết.
Hai tay của nàng run rẩy vươn về phía tã lót, mở ra nhìn... là một bé gái.
Trước mắt nàng tối sầm, như bị sét đánh ngang tai: "Đây không phải con của ta, ta sinh chính là tiểu Hoàng tử, đám cẩu nô tài các ngươi đem Tiểu Hoàng Tử của ta giấu đi đâu rồi? Giao ra đây ta sẽ tha tột chết cho các ngươi."
"Các ngươi thật to gan, làm sao dám làm chuyện như vậy? A, đi gọi Thận Hình Ty tới tra rõ việc này."
"Đem Hoàng Tử trả lại cho ta, trả lại cho ta."
Hoàng hậu kích động dùng tay đánh loạn, thiếu chút nữa đem hài nhi trong ngực quăng ngã, may mắn cung nữ đứng ở một bên kịp thời tiếp được.
Thái hậu nhìn không nổi nữa, "Hoàng hậu, đừng náo loạn, người sinh ra là Công Chúa."
Hoàng hậu không cách nào tiếp nhận được hiện thực lạnh lẽo này, nàng tin tưởng vững chắc vào việc đưa nhỏ mình sinh ra chính là hoàng tử, không tiếp nhận phản bác.
"Mẫu hậu, Thái Y đã nói..."
Nhìn bộ dáng lừa mình dối người của nàng, Thái hậu nhịn không được nhíu mày, "Thái Y cũng không phải thần tiên, ngày nào hài tử chưa được sinh ra đời, giới tính này sẽ không có cách nào phán định, Hoàng hậu, ngươi không được hồ nháo, điều dưỡng thân thể nhanh khỏe một chút, tiếp tục vì hoàng gia khai chi tán diệp."
Lần này không được, còn có lần sau, còn nhiều thời gian.