Mộc Vãn Tình rất muốn châm chọc, màu này không thích hợp với nam nhân. "Ngươi còn không mệt sao? Mau vào nghỉ ngơi đi, ta sẽ không quấy rầy, ngày mai lại đến thăm hai người."
Nên gặp đều đã gặp, lễ nghi đầy đủ, vẫn là đừng quấy rầy người ta nghỉ ngơi.
Đỗ Thiếu Huyên có chút lưu luyến không rời, "Không vào ngồi một chút sao?"
"Không, ta còn có công vụ." Mộc Vãn Tình phất phất tay, chào mọi người rồi xoay người đi … Rồi đụng vào một người.
"A."
"Cẩn thận." Đỗ Thiếu Huyên kịp thời đỡ lấy nàng.
Mà Đỗ phu nhân đối diện bị thị vệ đỡ lấy, chỉ là không cẩn thận bị trật chân.
Đỗ nhị tiểu thư tiến lên tiếp nhận mẫu thân, Đỗ phu nhân trông mong nhìn Đỗ soái, hốc mắt dần dần đỏ, "Phu quân, đau quá."
Đỗ soái không có tiến lên, hơi nhíu mày, nói: "Đi tìm thái y."
Mộc Vãn Tình nhìn bọn họ thật sâu, nàng đụng phải người cũng không thể lập tức bỏ đi, tuy rằng đây không phải lỗi của một mình nàng.
Ai có thể nghĩ đến Đỗ phu nhân vừa vặn từ xe ngựa đi ra đây, không đúng, nàng vì cái gì lề mề đến lúc này? Còn nữa, trước kia mỗi lần nhìn thấy Mộc Vãn Tình đều rất dính người, lúc này đây, rõ ràng không thích hợp.
Nàng đi theo người Đỗ gia vào nhà, nhà được dọn dẹp trang nhã hào phóng.
Nàng ngồi ở phòng khách một lát, thái y liền tới, khám chữa nửa ngày, "Không có gì đáng ngại, chườm lạnh là được."
"Không kê đơn thuốc sao?" Đỗ phu nhân cau mày nhìn chân mình, đau đến hít vào.
Thái y kê đơn thuốc, "Muốn uống thì uống vài bữa, không uống cũng không sao."
Giống như dùng để trấn an cảm xúc hơn.
Xác định không có vấn đề gì lớn, Mộc Vãn Tình đứng dậy cáo từ, Đỗ Thiếu Huyên đưa nàng ra ngoài.
Mộc Vãn Tình không nhịn được hỏi, "Đỗ phu nhân chữa khỏi rồi? Tỉnh táo rồi sao?" Cũng không nhìn nàng một cái, hài tử cũng không thèm nhìn.
Trong lòng Đỗ phu nhân đều là nam nhân nhà mình.
Đỗ Thiếu Huyên im lặng, "Lúc tỉnh táo, lúc hồ đồ, không có triệt để trị tận gốc."
Tâm tình Mộc Vãn Tình có chút phức tạp, đây cũng không phải là chuyện tốt, Đỗ phu nhân thoái hóa đến hài đồng càng đáng yêu hơn.
"Ít nhất cũng có tiến bộ, rất tốt."
"Có chút nghĩ một đằng nói một nẻo." Đỗ Thiếu Huyên nhẹ giọng nói.
Mộc Vãn Tình cười khô khan, cố ý nói sang chuyện khác, "Sao Đỗ soái đột nhiên về kinh thành? Lúc trước không có nghe nói a."
Đỗ Thiếu Huyên khẽ thở dài một hơi, "Bên này có nhiều danh y đứng đầu cả nước. Hơn nữa, không khí kinh thành thích hợp dưỡng bệnh hơn Tây Lương, cho nên trở về.”
Lời này cũng chỉ dỗ dành được người bên ngoài, không lừa được Mộc Vãn Tình, "Chỉ như vậy?"
Đỗ Thiếu Huyên không có cách nào, hạ giọng nói, "Đương nhiên không chỉ, có một số việc ngươi hiểu, Đỗ gia chúng ta vinh sủng quá thịnh."
Tướng quân đóng quân ở bên ngoài, gia quyến phải ở lại trong kinh, đây là lệ thường.
Vừa là con tin, cũng là đối tượng thi ân.
Đỗ Thiếu Huyên từ nhỏ đã được đưa vào kinh thành nuôi ở trong cung, chính là vì nguyên nhân này.
Chờ hắn lớn lên trở về Tây Lương, Đỗ gia sẽ không có người ở kinh thành, như vậy không hợp quy củ.
Kỳ thật đã sớm có người dâng tấu chương buộc tội, tiên hoàng không để ý tới, hoàng thượng cũng không để ý tới, nhưng, thời gian dài sẽ khó mà nói.
Quân tâm khó dò.
Mộc Vãn Tình không tự chủ được cảm khái, "Đỗ gia có thể sừng sững trăm năm không ngã, tự có chỗ độc đáo."
Hoàng cung.
Thái hậu trầm mặt, "Hừ, Hà thị này vừa vào kinh đã ngã? Cố ý sao? Ai gia đưa mấy cung nhân qua hầu hạ phu thê bọn họ."
Hoàng thượng nhẹ giọng khuyên nhủ, "Mẫu hậu, thế nào cũng là thê tử của cữu cữu, mẫu thân thân sinh của biểu muội, người cho chút mặt mũi đi."
Thái hậu cực kỳ bất mãn với người đại tẩu này, không có dáng vẻ của một chủ mẫu.
Nàng lạnh lùng nói, "Yên tâm, tới kinh thành nàng không lật trời được, mà thôi, nể mặt Thiếu Huyên, sẽ không ban cung nữ, liền ban mấy lão ma ma cho nàng, quản lý trong phủ. Nếu dám hồ nháo, ai gia cũng sẽ không dung nàng."
Đỗ soái hồi kinh, náo nhiệt vài ngày, vừa phải mở cung yến, lại là khách nhân tới cửa bái phỏng nối liền không dứt.
Thân thể Đỗ soái không tốt, chiêu đãi khách nhân quá mức mệt nhọc, may mà có hai tỷ đệ Đỗ Thiếu Huyên ở phía trước chống đỡ.