Ai có thể nghĩ đến, nhìn nam nhân thật thà thành thật lại dựa vào nữ nhi phong hầu, chuyện này khiến cho các đại thần trong triều hâm mộ muốn chết.
Sinh được nữ nhi như thế, còn cầu gì nữa.
Bị chuyện này kích thích, quan viên trong triều bắt đầu đầu tư vào nữ nhi trong nhà, không nhốt ở nhà chơi trạch đấu, đều cho đến trường học rèn luyện.
Vận khí tốt, nói không chừng cũng có thể kiếm cho lão tử một tước vị trở về.
Mặc kệ nam nữ đều là con nhà mình, bồi dưỡng tốt, vẫn có thể đi theo hưởng lợi.
Mộc nhị gia mang theo vẻ mặt kiêu ngạo, nữ nhi của ta kiếm cho ta một cái tước vị trong mộng ảo, có thể trách hắn thiên vị sao? Có nữ nhi như vậy, thiên vị là chuyện quá bình thường.
Những người khác trong Mộc gia cũng khiếp sợ không thôi, nửa ngày nói không ra lời.
Mộc Tử Thành sớm biết năng lực của muội muội, nhưng năng lực lớn đến mức này, vẫn chưa từng thấy qua.
Từ xưa chuyện nhờ nữ nhi để phong tước chỉ có một loại khả năng, đó chính là nữ nhi trong nhà đi lên hậu vị, mẫu nghi thiên hạ.
Mà Mộc Vãn Tình là dựa vào công lao.
"Phụ thân, là thật, người là Thanh Viễn Hầu."
Tuy rằng tước vị này có thể kế thừa hay không, không nói rõ, phỏng chừng còn phải xem biểu hiện đi, nhưng cũng đủ vinh quang, cũng đủ uy phong.
Mộc nhị gia lấy lại tinh thần, rốt cục có cảm giác chân thật, "Phong hầu bái tướng là giấc mộng của mỗi nam nhân, ta không có bản lĩnh, không nghĩ tới là Tình nhi giúp ta thực hiện, Tình nhi nhà ta sao lại lợi hại như vậy, sao có năng lực như vậy chứ."
Mộc nhị phu nhân được phong là nhất phẩm cáo mệnh, khắp thiên hạ người có thể khiến cho nàng quỳ xuống cũng không có bao nhiêu. "Nữ nhi có năng lực như vậy là do ta sinh ra a!"
Tin tức vừa ra, người Tây Lương từ trên xuống dưới đều cao hứng cho Mộc gia.
Huyện Chủ Thanh Bình chính là đại ân nhân của bá tánh, nàng ở Tây Lương vài năm, hoàn toàn thay đổi cục diện nghèo khó của Tây Lương.
Bá tánh Tây Lương hiện giờ an cư lạc nghiệp, ăn no mặc ấm, cuộc sống gia đình tạm ổn phát triển không ngừng.
Nàng ở triều đình cũng che chở bá tánh Tây Lương, có chuyện tốt gì cũng nghĩ đến bọn họ.
Hơn nữa, tới cùng với khâm sai đại thần, còn có hai mươi vạn cân hạt giống khoai tây, đây là Mộc Vãn Tình thay bọn họ cực kỳ cố gắng lấy tới.
Mặt khác, còn có năm ngàn cân được Mộc Vãn Tình cấp riêng xuống, không tính là bên ngoài.
Bá tánh kích động cầm hộ tịch đi mua hạt giống khoai tây giá thấp như lễ mừng năm mới, còn lĩnh một phần hướng dẫn trồng trọt.
"Các ngươi không biết chữ cũng không sao, Lý trưởng sẽ biết."
Quan phủ còn phái người đi chỉ đạo, bảo đảm tất cả mọi người đều học được.
Mộc Vãn Tình nhờ khâm sai đại nhân mang thêm một ngàn cân hạt giống khoai tây cho phụ mẫu, để cho bọn họ trồng ở nông trang.
Nàng còn viết mấy công thức làm khoai tây trong thư, sau này có thể bán đồ ăn vặt làm từ khoai tây.
Khâm Châu, một nông trang bình thường.
Một con sông nhỏ quanh co khúc khuỷu, guồng nước không ngừng chuyển động, dẫn nước sông vào đất mặn, rửa sạch hết lần này đến lần khác.
Trên mặt đất muối vốn không nhổ ra một cọng lông mọc ra thực vật thưa thớt, cao lương, cẩu kỷ, táo cát, gai đỏ phân bố trong đó.
Thực vật trồng nhiều nhất là cao lương, trải qua vài năm thí nghiệm cải tiến, phát triển không tệ.
Một đám nữ tử đội nón lá bận rộn ở cửa đồng ruộng, thỉnh thoảng trò chuyện vài câu.
"Cẩm Nương, không nghĩ tới đất mặn này còn có thể trồng cao lương, may mắn thay có ngươi kiên trì."
Cẩm Nương cười khổ một tiếng, nói: "Đáng tiếc, ta trồng không ra lúa nước."
Nàng cố gắng mấy năm cũng trồng không ra, thật đáng tiếc.
Một phụ nhân cười nói: "Ngươi nói gì vậy? Có thể trồng những thứ này đã đốt cao hương rồi."
Cao lương này có thể làm cơm ăn, tuy rằng vị không ngon, cũng không dễ tiêu hóa, nhưng có thể lấp đầy bụng.
Cám cao lương còn có thể cho súc vật ăn, một vật có nhiều tác dụng a.
“Đúng vậy, chúng ta cố gắng nhiều một chút, không phải nói còn có thể ủ rượu sao? Hôm nào chúng ta thử xem.”