Sau Khi Lưu Đày, Địa Vị Của Ta Cực Cao (Dịch Full)

Chương 906 - Chương 906.

Chương 906. - Chương 906. -

Đã nói như vậy, bọn họ thân làm phụ mẫu còn có thể làm cái gì bây giờ? Đánh một trận rồi nói sau.

Mộc nhị phu nhân hơi nhíu mày, "Có phải Tử Ngang có người trong lòng không? Thân phận quá thấp mới không dám nói với chúng ta?”

Mộc nhị gia nghe xong có chút sửng sốt, không chắc chắn hỏi lại: "Không đến mức đó chứ?"

Mộc nhị phu nhân không thể nào tin tưởng ánh mắt của nhi tử, nàng nói: "Khó mà nói, thời điểm hắn làm chuyện đại sự không hồ đồ, nhưng ở phương diện tình cảm là một quả trứng ngu ngốc mười phần a."

Gia thế thấp một chút không sợ, nàng chỉ sợ cưới vào một người phá gia tinh.

Hai phu thê bọn hắn có sốt ruột cũng vô dụng, Mộc Tử Ngang dầu muối không ăn, ỷ vào thành Phù Phong xa xôi thì không coi ra gì.

“Quên đi, mặc kệ hắn, hắn thích làm gì thì làm.” Mộc nhị phu nhân đã từ bỏ việc thúc giục, tên bất hiếu kia giả điếc giả câm, nàng không có biện pháp gì với hắn. “Ta chỉ lo lắng cho Tình Nhi nhà ta, hôn sự của nàng với Đỗ thiếu tướng sao còn chưa thành?”

Mộc nhị gia ngược lại không sốt ruột, nói: “Tình Nhi có bản lĩnh như vậy ai còn có thể miễn cưỡng nàng? Con cháu tự có phúc của con cháu, Tình Nhi là người có chủ kiến, nàng cao hứng là tốt rồi.”

Khóe miệng Kỷ Trừng giật giật, cha nương phu quân phân biệt đối xử quá rõ ràng a.

Nhi tử là nhặt được, nữ nhi mới là thân sinh đi.

Ngày hôm sau, tất cả mọi người khó có được một buổi ngủ nướng, Mộc nhị gia ngủ thẳng đến khi mặt trời lên cao mới chậm rì rì đứng lên súc miệng.

Lúc này cửa đã qua điểm tâm, nhưng phòng bếp thời khắc chuẩn bị, nghe nói muốn dùng đồ ăn lập tức đưa tới.

Một đĩa sủi cảo chiên hai chén cháo trắng, hai cái trứng ốp la, lại thêm hai món rau trộn, vô cùng đơn giản.

Đôi phu thê Mộc nhị gia ngồi đối diện, chậm rãi ăn.

Bỗng nhiên, quản gia như cơn gió xông vào, "Lão gia, mau mau."

Hắn chạy đến mặt đỏ bừng, ngay cả thở cũng không thở nổi.

Mộc nhị gia trong lòng căng thẳng, có chút khẩn trương. "Xảy ra chuyện gì? Đừng nóng vội, từ từ nói."

Quản gia thấy hắn ngồi bất động, sốt ruột, tiến lên kéo cánh tay hắn, "Ngài mau đi tiếp thánh chỉ."

Ngay lập tức chiếc đũa trong tay Mộc nhị phu nhân rơi xuống đất, "Cạch."

Mộc nhị gia mạnh mẽ đứng lên, vội vàng xông ra ngoài, đi nhanh đến cửa mới xoay người lại, "Không đúng, phu nhân, chúng ta tiếp chỉ phải mặc lễ phục, mau thay quần áo."

Hai phu thê mặc xong lễ phục, kiểm tra dung mạo nhau, xác nhận không thành vấn đề mới đỡ nhau đi ra ngoài, hai chân đã mềm nhũn.

Chờ bọn họ đến đại sảnh thì thấy một đám người xa lạ đứng ở cửa, còn phu thê Mộc Tử Thành thần sắc khẩn trương xã giao.

Khâm sai đại nhân cầm đầu thấy phu thê Mộc nhị gia đến, vội vàng nói: "Mộc Trọng Bình tiếp chỉ."

Tất cả mọi người quỳ trên mặt đất tiếp chỉ, chỉ nghe khâm sai đại nhân cất giọng nói, "Phụng thiên thừa vận Hoàng đế chiếu viết, Thanh Bình Quận Chúa Mộc Vãn Tình có công tiến hiến khoai có công, đặc ân phong phụ thân Mộc Trọng Bình làm Thanh Viễn Hầu, sắc phong mẫu thân thành nhất phẩm cáo mệnh, ban thưởng một toà Hầu phủ…”

Thanh âm của hắn vang dội hữu lực, nhưng, khiến những người quỳ trên mặt đất khiếp sợ nói không ra lời.

Mộc nhị gia từng chữ đều nghe hiểu, nhưng gợp chung thành một câu lại không hiểu gì.

Lỗ tai của hắn hình như xảy ra vấn đề, hắn làm sao có thể được phong làm Thanh Viễn Hầu?

Khâm sai đại nhân đọc xong thánh chỉ, hai tay khép lại, nhìn về phía người trên mặt đất, như thế nào một chút phản ứng cũng không có?

"Còn không nhanh tạ ơn."

Mộc nhị gia vẫn còn ngây ngẩn, không biết bị ai nhẹ nhàng đẩy một cái, theo bản năng hành lễ tạ ơn, "Tạ chủ long ân."

Hắn run rẩy tiếp nhận thánh chỉ, nhìn đi nhìn lại, còn đang hoài nghi mình nằm mơ.

Khâm sai đại nhân mỉm cười, chắp tay, "Chúc mừng Mộc Hầu gia."

Mộc nhị gia hung hăng véo mặt mình, tiếp theo là một trận đau đớn đánh úp lại, "A, đau… Đây không phải nằm mơ."

Hắn ngây ngô ngốc nghếch, khiến khâm sai đại nhân đều bị chọc cười, "Ha ha ha, Mộc Hầu gia, ngài sinh ra một nữ nhi tốt, đây là công của Thanh Bình Quận Chúa khi dâng lên khoai tây.”

Bình Luận (0)
Comment