Mộc Vãn Tinh không để ý đến biểu tình khác nhau của mọi người, nụ cười càng thêm hòa ái dễ gần, "Đương nhiên, chúng ta cũng là người biết điều, sẽ không để cho các ngươi chạy một chuyến vô ích, trở về tay không."
Chỉ hai câu ngắn ngủi, vừa đấm vừa xoa, vừa thị uy vừa trả công, cái gì cũng dùng tới.
Chúng thị vệ chụm đầu lại thì thầm với nhau, thương lượng một chút, vẫn quyết định sẽ làm.
Coi như tránh đầu sóng ngọn gió, chờ mọi chuyện bình ổn rồi mới trở về.
Hiện tại trở về biết ăn nói thế nào? Còn có thể dẫn tới nghi kỵ.
Mộc tam tiểu thư cũng sẽ không bỏ qua cho bọn họ, bọn họ cũng đánh không lại vị nam tử hắc bào này, không diệt khẩu được a.
Đỗ Thiếu Huyên nhịn không được lại liếc nhìn nàng, nàng mới được bao nhiêu tuổi chứ? Nữ hài tử ngày nay đều lợi hại như vậy sao?
Hắn lại nói một câu, "Ngươi không sợ trên đường đi bọn họ sẽ xuống tay sao?"
Lần này Mộc Vãn Tình không dám đặt cược vào nhân tính nữa, chỉ tin tưởng vào thủ đoạn của mình.
"Ta sẽ viết mấy phần tin tức cho thương nhân quen biết, nếu ta gặp phải bất trắc gì, vậy đành để cho mọi người đi cùng ta vậy, ta là người sợ tịch mịch."
Câu này mọi người đều dễ dàng nghe được.
Nàng nói rất lớn, bọn thị vệ đều nghe được, mặt mũi nhìn nhau, trong lòng phát khổ, hẳn là cố ý nói cho bọn họ nghe.
Nàng có rất nhiều thủ đoạn, không thể chọc vào được.
Đỗ Thiếu Huyên đá Giang thị vệ một cước, "Người này thì sao?"
Trái tim Giang thị vệ như hẫng một nhịp, vì sao phải để cho nàng làm chủ? Nàng là cái thá gì chứ?
Rơi vào trong tay nàng, hắn chết chắc.
"Vị công tử này, ngươi thả ta đi đi, ta cam đoan sẽ không gây chuyện."
Nhưng không có ai tin được lời này, ngay cả đồng bạn của hắn cũng không tin.
Mộc Vãn Tình trầm ngâm nửa ngày, trông có vẻ khó xử, "Nếu không, thả hắn ta đi?"
Câu trả lời của nàng nằm ngoài dự liệu của mọi người, không phải chứ?
Nàng thế mà lại nương tay thả người ta một đường, thật không giống như Mộc tam tiểu thư.
Ánh mắt của Đỗ Thiếu Huyên đặc biệt kỳ lạ, "Không thể thả hổ về rừng."
Mộc Vãn Tình u sầu, "Vậy thì làm sao bây giờ? Giết người có tội, chỉ có quan phủ mới có tư cách quyết định sinh tử của một người."
Tằng đại nhân bỗng nhiên lên tiếng, "Mang hắn đi biên quan, đeo gông xiềng cho hắn."
Mộc Vãn Tình không cần suy nghĩ gật đầu, "Vậy thì nghe ngài."
Sát phạt quyết đoán và lãnh khốc vô tình chỉ cách nhau một đường chỉ.
Vế trước khiến cho người ta bội phục, vế sau thì lại khiến cho người ta sinh lòng sợ hãi.
Mà nàng lại cân bằng được cả hai, quá buông thả sẽ không đạt được hiệu quả, mà quá cứng nhắc thì chỉ có thể phản tác dụng.
Hai tay Giang thị vệ bị chế trụ, xử lý vết thương một cách đơn giản, liền bị kéo đi.
Mộc Vãn Tình thở ra một hơi thật dài, toát ra biểu tình sợ hãi, hoàn toàn không còn vẻ trầm ổn bản lĩnh như vừa rồi.
Phu thê Mộc nhị gia thấy thế thì cảm thấy đau lòng, một trái một phải vây quanh, lắp bắp trấn an nàng, "Con không sao chứ? Có phải đã bị dọa sợ hay không? Người xấu đã bị bắt đi."
Mọi người:… Rốt cuộc ai mới là người bị dọa? Các ngươi có bị mù hay không?
Mộc nhị phu nhân vỗ nhẹ cánh tay nữ nhi, "Tình nhi, đứa nhỏ này sao lại lớn mật như vậy? Dọa ta sợ chết đi."
Trái tim này vẫn còn đập thình thịch, có chút không thở nổi.
Mộc Tử Ngang đỏ mắt đi tới, "Muội muội, lần sau vẫn nên để muội chạy đi, muội thông minh hơn ta nhiều."
Mộc Vãn Tình cười tủm tỉm an ủi ca ca, "Nhị ca, hôm nay ngươi đặc biệt dũng cảm, lâm nguy không sợ mà còn tìm được người tới giúp đỡ, cứu mọi người một bàn thua."
Mộc Tử Ngang khẽ mím môi, "Kỳ thật, ta rất sợ hãi."
Mộc Vãn Tình lại hung hăng khen ngợi, "Rõ ràng đang sợ hãi, vậy mà vẫn mang được cứu binh trở về, vậy càng đáng quý hơn, nhị ca, ngươi quá tuyệt vời."
Mỗi một câu nàng nói đều khiến Mộc Tử Ngang đỏ hốc mắt, trái tim ấm áp.
Làm sao lại có một muội muội đáng yêu như vậy chứ?
Mộc Tử Thành sờ sờ đầu muội muội, âm thầm thề, phải cố gắng trở nên cường đại, cố gắng trở thành chỗ dựa cho người nhà.
Cách đó không xa, khóe miệng Tằng đại nhân giật giật, nàng thật đúng là giỏi nói chuyện, cũng biết cách dỗ dành người khác.
Đỗ Thiếu Huyên nhìn quanh bốn phía, xoay người đứng lên, ngồi lên tuấn mã, thủ hạ của hắn đều tiến lên.
Mộc Vãn Tình tinh mắt, liếc mắt một cái liền thấy được, vội vàng lộc cộc chạy tới.
"Ân cứu mạng của công tử ta xin khắc ghi trong lòng, nếu ngày sau công tử có yêu cầu gì thì cứ đến Lương thành tìm ta, ta nguyện thay công tử làm ba chuyện, chỉ cần, không vi phạm luật pháp triều đình, không trái với lương tâm, không vượt quá phạm vi năng lực của ta."
Là người biết cảm ơn, lại có điểm mấu chốt, rất dễ chiếm được thiện cảm của người khác.
Lương thành sao? Giờ phút này Đỗ Thiếu Huyên tin tưởng lời nói của nàng là thật tâm, trong mắt có thêm một tia ấm áp, "Chỉ là chuyện nhỏ không tốn sức mà thôi, không cần để ở trong lòng, cáo từ."
Nói xong lời này, hắn khẽ vung roi thúc ngựa, một đám người cũng giục ngựa lao đi.
. . . . . .