Đỗ nhị tiểu thư cảm thấy kinh nghiệm của mình không đủ, "Bọn họ đều là người bình thường, nhìn thấy quan lớn sợ hãi là chuyện rất bình thường."
"Sợ hãi và chột dạ là hai việc khác nhau." Mộc Vãn Tình chỉ có thể nói, cái này phải dựa vào kinh nghiệm, không có cách nào dạy.
Rất nhanh, kết quả đã có.
Đều tìm ra ở chỗ ba người này mấy trăm lượng bạc, chênh lệch nhiều so với thu nhập bình thường của các nàng, tự nhiên là có vấn đề.
Dưới nghiêm hình, ba người này đều nói thật, là bị Băng Thảo dùng bạc kéo xuống nước.
Kỳ thật, bọn họ chỉ cho là Băng Thảo dã tâm bừng bừng đi lên, dù sao nàng trả tiền, bọn họ liền chiếu theo ý của nàng làm.
Cho nên, Băng Thảo không ra khỏi cửa nhưng vẫn có thể biết tất cả chuyện lớn chuyện nhỏ trong phủ, có thể liên hệ bên ngoài phủ, có thể lấy được các loại đồ vật cổ quái.
Mấu chốt nhất chính là, cửa hàng Lộ thị nổi lên mặt nước.
Một cửa hàng thâm sơn bất lộ, cũng là nơi quản sự mua sắm thường xuyên lui tới.
Hàng hóa sinh hoạt hàng ngày của Đỗ gia đều được mua ở cửa hàng này, quản sự từ đó nhận không ít tiền hoa hồng, mà cửa hàng này là do Băng Thảo đề cử.
Tưởng Vân Phàm tự mình xuất mã, phong tỏa cửa hàng Lộ thị, bắt lấy chủ sự cửa hàng vừa mới hoảng sợ rời khỏi kinh thành trở về.
Một đường tìm hiểu nguồn gốc, bóc tơ kéo kén, bình tĩnh phân tích tin tức, cuối cùng tra được manh mối mấu chốt nhất, bình thường quản sự là người bên cạnh tức phụ nhà mẹ đẻ của lão thái thái phủ Thừa Ân Công, là lão bản phía sau màn của cửa hàng Lộ thị.
Cái này vòng vo phức tạp, người bình thường tra không được.
Vẻ mặt Tưởng Vân Phàm vô cùng phức tạp, kết quả này hợp tình hợp lý, cũng nằm trong dự liệu.
“Thanh Bình Quận Chúa, hình như ngài không bất ngờ chút nào?”
“Cả nhà Hoàng hậu đều hận ta, lại đấu không được ta, hàng đêm ngủ không được.” Mộc Vãn Tình bình thản nói ra lời kinh thế hãi tục nhất, “Chỉ là không nghĩ tới, lần này trở nên thông minh, lại hiểu được thao tác vòng vo, từ vài năm trước đã bắt đầu chậm rãi bố cục, đây không giống như là một nhà Thừa Ân Công.
Người phủ Thừa Ân Công không thông minh lắm."
Đầu óc hắn mở rộng, càng nghĩ càng nhiều.
“Không, ý ta là, sau lưng bọn họ có cao nhân chỉ điểm." Mộc Vãn Tình chỉ nhìn chứng cứ điều tra ra, phủ Thừa Ân Công cũng không vô tội, “Ha ha, cửa hàng Lộ thị lại khởi nghiệp từ Tây Lương, tính kế Đỗ gia là chuyện thuận lý thành chương, nếu không phải điều tra kỹ thì cứ bị lừa gạt như vậy.”
Ai sẽ kiểm tra những thứ này?
“Chiêu này quả nhiên lợi hại, thành công khiến ta chú ý.”
Nàng trực tiếp đưa chứng cứ trong tay tới trước mặt Hoàng thượng, về phần liên quan đến hậu cung, nàng không quản nhiều.
Đưa tay quá dài không tốt, sẽ đưa tới nghi kỵ của đế vương, cần gì chứ.
Nàng cùng hoàng thượng quân thần tương đắc, là bởi vì mục tiêu nhất trí, mỗi người giữ điểm mấu chốt của mình, không vượt ranh giới.
Bọn họ muốn dắt tay nhau tạo ra một thái bình thịnh thế, muốn lưu danh sử sách.
Cho nên, Mộc Vãn Tình làm Hộ Bộ Thượng Thư, chỉ phụ trách thúc đẩy kinh tế phát triển, cải thiện dân sinh, cũng không nhúng tay vào những thứ khác, cũng không kết đảng, chỉ làm việc trong phạm vi Hộ Bộ.
Tương ứng, Hoàng thượng vì nàng ngăn cản tất cả âm mưu quỷ kế nhằm vào nàng.
Nàng không cần đem tâm tư lãng phí ở trong những chuyện này, đem tất cả tâm lực cùng thời gian đều đặt ở trên kiếm tiền, vì bá tánh mưu phúc lợi.
Ở trong mắt Hoàng thượng, nàng thủ đoạn rất cao, bản lĩnh thật lớn. Nhưng yêu tiền như mạng, bao che khuyết điểm keo kiệt, cuồng vọng lớn mật, người nào cũng dám đắc tội, ngoại trừ Đỗ gia, nàng không có quan hệ cá nhân với các nhà quyền quý, các yến hội cũng không tham gia.
Ưu khuyết điểm đặc biệt rõ ràng, người như vậy cũng yên tâm dùng.
Đối với Mộc Vãn Tình mà nói, chỉ cần Hoàng thượng tín nhiệm nàng, bảo vệ nàng, cho nàng không gian để thi triển tài năng, vậy là đủ rồi.
Đó là đôi bên cùng có lợi.
Mộc Vãn Tình không tra hậu cung, nhưng tra Đỗ gia, còn tự tra, tất cả sản nghiệp trên danh nghĩa, người hầu trong phủ đều tra xét triệt để.