Thừa dịp Mộc Vãn Tình ngẩn người, Đỗ phu nhân đột nhiên chạy tới, đoạt lấy cái hộp, lấy Mạn Đà La ra nhét vào miệng...
Thái hậu đưa mấy cung nhân đi Đỗ phủ, nhưng đó là giúp Đỗ phủ giữ thể diện.
Mà, Băng Thảo là nha hoàn mua ở bên ngoài từ năm năm trước, lúc mới tới bên người Đỗ phu nhân, Đỗ phu nhân còn trong giai đoạn mất trí nhớ, người hầu hạ bên người đã đổi qua một nhóm.
Băng Thảo đặc biệt biết hầu hạ người, ở trong thời gian ngắn ngủn năm năm liền nhảy lên trở thành đại nha hoàn bên cạnh Đồ phu nhân.
Chẳng qua, Đỗ phu nhân bị đoạt quyền quản lý, cũng không thể lộ diện, người bên cạnh nàng không có quyền lợi gì.
Về phần Băng Thảo, ở trong mắt những người khác là ôn nhu dễ gần, làm việc cẩn thận chu toàn, trung thành và tận tâm, làm người khiêm tốn thiện lương, nhân duyên vô cùng tốt.
Mà ở trong miệng Đỗ phu nhân, là quân cờ triều đình phái tới.
Nàng tin tưởng điểm này, chẳng những không nói cho phu quân nhi nữ, còn một mình yên lặng thừa nhận.
Xem ra, nàng có thể khôi phục trí nhớ, hẳn cũng là bút tích của Băng Thảo.
Lúc Mộc Vãn Tình xuất cung đã lao lực quá độ, bước đi có chút tập tễnh.
Tưởng Vân Phàm tránh ra vài bước đi theo phía sau nàng tỏ vẻ tôn kính, bất kể là chức quan, hay là tước vị, Mộc Vãn Tình đều ở trên hắn.
Đầu óc của hắn hỗn loạn, mọi chuyện phát sinh hôm nay quá kích thích với hắn.
"Thanh Bình Quận Chúa, ngài tin lời Đỗ phu nhân không?"
Mộc Vãn Tình không quay đầu lại, "Không tin, nhưng trong cung khẳng định có vấn đề."
Đỗ phu nhân có ngu xuẩn cũng không thể cái gì cũng tin, sẽ luôn có nguyên nhân.
Tưởng Vân Phàm trầm mặc hồi lâu, nhẹ nhàng thở dài, "Đỗ gia thật sự quá rối loạn, nếu Vương gia Tây Lương ở kinh thành thì tốt rồi."
Nam chủ nhân Đỗ gia hôn mê bất tỉnh, nữ chủ nhân bị giam giữ, tình thế đối với bọn họ rất bất lợi, Đỗ nhị tiểu thư là một nữ tử yếu đuối chưa chắc có thể gánh vác hết thảy.
Âm mưu tới càng nhiều.
“Không sao, ta ở đây.” Giọng Mộc Vãn Tình kiên định và lạnh nhạt.
Hai nhà Mộc Đỗ kết minh, là chỗ dựa của nhau.
Nàng từng hứa hẹn với Đỗ soái, chỉ cần nàng còn sống, chính là đồng minh đáng tin cậy nhất của Đỗ gia, trừ phi, Đỗ gia ruồng bỏ trước.
Cửa ải này, nàng cùng Đỗ gia vượt qua.
Tưởng Vân Phàm chấn động, ngơ ngác nhìn bóng lưng gầy yếu của Mộc Vãn Tình. Giờ khắc này, nàng vô cùng cao lớn.
Rất nhiều người thích dệt hoa trên gấm, nhưng hiếm khi đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, mà Mộc Vãn Tình là người cùng bằng hữu đi trong gió tuyết, còn giúp bằng hữu che dù.
Lần đầu tiên trong đời hắn hâm mộ một người từ tận đáy lòng, Đỗ Thiếu Huyên thật sự là một người may mắn, có tài đức gì chứ.
Mộc Vãn Tình rất có chừng mực, chỉ điều tra chuyện Đỗ gia, dưới sự phối hợp của Đỗ nhị tiểu thư và Tưởng Vân Phàm, đã kiểm tra hơn trăm hạ nhân Đỗ gia một lần.
Thu thập tư liệu của mọi người, thẩm vấn trực tiếp, xác minh thông tin liên quan.
Đây là công việc vô cùng rườm rà, cũng là quá trình phải trải qua, Mộc Vãn Tình gửi cho mọi người một cái bảng, bảo bọn họ điền thông tin liên quan.
"Không biết viết chữ cũng không sao, để quan sai giúp ngươi điền."
Đến lúc đó lại để cho người ta kiểm tra một lần, ba tuyến đồng thời triển khai.
Thời gian quá gấp, nàng thức cả đêm, mắt đỏ bừng.
Phía đông dâng lên một vầng mặt trời đỏ, tinh thần phấn chấn, một ngày mới lại bắt đầu.
Mộc Vãn Tình lấy ra ba cái tên, "Mấy người này có vấn đề, bắt thẩm vấn, lục soát chỗ ở của bọn họ."
Một người là lão bà tử quét dọn chủ viện, một người là tiểu tức phục của quản gia, một người là tiểu quản sự phụ trách mua đồ.
Thần sắc Đỗ nhị tiểu thư rất phức tạp, ba người này đặc biệt tầm thường, lại có thể nối liền nội ngoại viện, cùng người ngoài liên thủ.
Chỉ là, có một điểm nàng không hiểu, "Sao ngươi nhìn ra là bọn họ? Có chỗ nào không đúng?"
Cùng nhau tham dự, sao nàng lại không nhìn ra?
Mộc Vãn Tình im lặng, "Ánh mắt bay loạn, thần sắc hoảng hốt, không dám nhìn ta, trần thuật có nhiều sơ hở."