Sau Khi Lưu Đày, Địa Vị Của Ta Cực Cao (Dịch Full)

Chương 944 - Chương 944.

Chương 944. - Chương 944. -

Bá tánh luôn cảm thấy đúng chỗ nào, như thế nào cảm giác Thanh Bình Quận Chúa có chút bá đạo không nói đạo lý?

Mộc Vãn Tình bị hại như vậy, nàng cũng không phải người chịu thiệt thòi, "Ngươi ba câu không rời Thanh Bình Quận Chúa, rời bỏ tên nàng ngươi không thể độc lập đi lại sao? Ngươi chưa từng gặp qua nàng, nàng cũng không biết có một người như ngươi, ngươi cả ngày lấy thanh danh nàng ra nói chuyện, nàng đồng ý sao?"

"Ngươi câm miệng." Từ Cửu cô nương thẹn quá hóa giận, “Ngươi là cái thá gì dám nói với ta như vậy?”

Mộc Vãn Tình hừ lạnh một tiếng, "Mộc Thập Thất, ngươi có tiền đồ a, lại trèo lên cành cao của nhà Thứ Phụ.”

Mộc Thập Thất đầu đầy mồ hôi, “Ta…”

Từ Cửu cô nương kéo kéo cánh tay của hắn, "Thập Thất ca, ngươi đừng sợ, ngươi là tộc đệ Thanh Bình Quận Chúa coi trọng nhất, Thanh Bình Quận Chúa ngay cả Hoàng Thượng cũng phải nhường ba phần..."

Đề tài này càng nói càng nguy hiểm, ngay cả Hoàng thượng cũng kéo vào, Mộc Vãn Tình nheo mắt, “Sao ta lại không biết?”

Nàng kéo mặt nạ xuống, lộ ra dung mạo tuyệt mỹ, không thoa son phấn, lại thanh diễm vô song, phong hoa tuyệt đại.

Các quan viên ngây ngẩn cả người, không dám tin nhìn nàng, lại nhìn nữ nhân hồ ly cùng Mộc Thập Thất, má nó, thật sự là một trò hay.

Lập tức, bọn họ đồng loạt khom người hành lễ, "Tham kiến Thanh Bình Quận Chúa.”

Đám người xung quanh xôn xao một hồi, nhao nhao quỳ xuống. “Tham kiến Thanh Bình Quận Chúa.”

Đầu Từ Cửu cô nương trống rỗng, nàng lại là Mộc Vãn Tình!

Mộc Vãn Tình hơi xua tay, "Tất cả đứng lên đi."

Mọi người sau khi đứng lên tha thiết nhìn nàng, lá gan lớn ân cần thăm hỏi, nàng cũng cười cười đáp lại, không có nửa điểm kiêu ngạo.

Bá tánh sôi trào, đây mới là Quận Chúa Thanh Bình hòa ái dễ gần, thương cảm dân chúng nghèo khổ trong lòng bọn họ.

Mà không phải người phô trương khắp nơi như trong miệng Từ Cửu cô nương, động một chút là bắt người.

Mộc Vãn Tình mặc bạch y, trang sức cũng không đeo, không có nửa điểm phú quý, nhưng khí độ tao nhã thong dong làm cho vô số người phải lau mắt nhìn.

"Thanh Bình Quận Chúa, người này thật sự là tộc nhân của ngươi sao? Hắn như thế nào lại giúp đỡ người ngoài?"

“Ta không có, tộc trưởng, ta…” Mộc Thập Thất gấp đỏ mắt.

Mộc Vãn Tình khẽ lắc đầu, "Mộc Thập Thất, ngươi thay đổi rồi, phú quý mê người, ta rất thất vọng với ngươi, ngươi vu oan hãm hại ngọc do ta lấy, hiện tại ta chính thức thu hồi, khai trừ học tịch của ngươi."

" ta ở đây nói rõ, mọi chuyện Mộc Thập Thất làm đều là hành vi cá nhân của hắn, Mộc gia và ta sẽ không vì hắn gánh vác bất cứ trách nhiệm gì."

Bỏ lại những lời này, nàng quay đầu bước đi.

Trước mắt Mộc Thập Thất là một trận trời đất quay cuồng, kinh sợ không thôi.

"Tộc trưởng..." Hắn nhanh chóng đuổi theo, nhưng bị Đỗ Thiếu Huyên ngăn cản, "Thật chưa từng thấy qua loại lang tâm cẩu phế như ngươi, nếu không phải có Quận Chúa Thanh Bình, ngươi vẫn là lưu phạm, nói không chừng còn chết ở trên đường lưu đày, được nhận đại ân của nàng, lại tùy ý để người khác chà đạp lên thanh danh của nàng, không phải cố ý ai tin?"

Không có Mộc Vãn Tình, ai biết Mộc Thập Thất?

"Không phải như vậy, đây là hiểu lầm, tộc trưởng..." Trên mặt Mộc Thập Thất mất hết huyết sắc, kinh hãi lẫn lộn, "Ngươi tránh ra, đừng ngăn cản ta."

Một hồi khua chiêng gõ trống, một đội vũ sư linh hoạt nhảy múa đi tới.

Đội múa sư tử làm các loại động tác có độ khó cao, hấp dẫn vô số ánh mắt.

Bỗng nhiên, một vũ sư không biết giẫm phải cái gì, dưới chân trượt một cái, không cẩn thận đụng phải từng cái đèn hoa đăng, đèn hỏng, ngọn lửa vọt lên nhanh chóng châm lửa, dọa mọi người nhao nhao né tránh.

Dòng người vốn chen chúc đã hoàn toàn hỗn loạn, không ít người mất cân bằng té ngã giẫm đạp, tiếng thét chói tai, tiếng kinh hô, tiếng khóc không dứt bên tai.

Sắc mặt Đỗ Thiếu Huyên đại biến, trước tiên chạy về phía Mộc Vãn Tình.

Mộc Vãn Tình còn chưa kịp phản ứng, Đỗ Thiếu Huyên đã nâng nàng lên, đặt trên nóc một cửa hàng.

“Ngươi đừng nhúc nhích, ta đi xuống cứu người, các ngươi bảo vệ tốt Thanh Bình Quận Chúa.”

Hắn phi thân xuống, Mộc Vãn Tình không có giá trị vũ lực, đi xuống còn cần người bảo vệ.

Bình Luận (0)
Comment