Đại Hoàng Tử lôi kéo tay nàng không buông, ở trong mắt hắn, Thanh Bình Quận Chúa là nhân vật rất thần kỳ, có thể làm ra các loại đồ vật vừa có thể chơi vừa cảm thấy rất thú vị. "Đúng vậy, các nàng cũng rất thích."
Mộc Vãn Tình sờ sờ đầu hắn, "Biết rồi, ta sẽ cho người làm một số xe đạp cỡ nhỏ.”
Vừa vặn lấy ra để khai thác thị trường đồ chơi, có thể bán với giá cả còn đắt hơn so với xe đạp dành cho người trưởng thành.
Đại Hoàng Tử không thích người khác chạm vào đầu của hắn, nhưng Thanh Bình Quận Chúa thì có thể.
Bởi vì nàng rất thông minh, sờ nhiều một chút không chừng có thể làm cho hắn trở nên thông minh hơn.
Dính phúc khí, dính trí tuệ, không có gì không tốt cả
Hắn nhìn Đỗ Thiếu Huyên đang đạp xe đạp, bĩu môi nói: "Biểu thúc thật ngây thơ.”
So với hắn còn ngây thơ hơn!
Trong mắt Mộc Vãn Tình hiện lên ý cười, "Cái này gọi là tấm lòng son.”
Hắn đang chơi đùa ầm ĩ, nàng đang cười, rất tốt.
Đại Hoàng Tử từ đầu đến cuối vẫn không hiểu rõ một chuyện: "Ngươi thông minh như vậy, vì sao lại thích biểu thúc chứ? Không phải nói hắn không tốt, mà là, hắn có lúc quá...... quá thẳng thắn."
Mộc Vãn Tình không coi hắn là hài tử, mà coi là bằng hữu thành thật với nhau.
“Đỗ Thiếu Huyên thuần túy chân thành mà lại nhiệt tình, thích thì biểu đạt ra ngoài, sẽ không cố kỵ quá nhiều, mà ta, quá thông minh, tâm tư quá nhiều, tính cách quá mức lãnh đạm, cần một người như vậy."
Kỳ thật, Đỗ Thiếu Huyên cũng là một người thông minh hiếm có, nhưng rất ít người có thể nhìn ra điểm này.
Hắn biết nàng thích cái gì, cho nên, to gan biểu lộ ra.
Không giống với một số nam nhân khác, dù thích cũng chỉ là ám chỉ hàm súc, nàng lười tiếp thu những tín hiệu này, tất cả đều coi như không thấy.
Kỳ thật, nàng đẹp như vậy thông minh như vậy, những năm này người thích nàng không ít, nhưng các loại cố kỵ các loại hàm súc, nàng nào có thời gian rảnh để ý tới chứ.
Đại Hoàng Tử rất thích tư thái tôn trọng bình đẳng này của nàng, mà không coi hắn như một tiểu hài tử rồi trả lời qua loa, "Đây coi như là bổ sung cho nhau sao?"
Ở trên người Mộc Vãn Tình, hắn luôn có thể cảm nhận được những đặc tính không giống người thường.
Mộc Vãn Tình cười ha ha, "Đúng vậy, bổ sung cho nhau.”
Xe đạp một khi được đưa ra thị trường, liền thịnh hành tại toàn bộ kinh thành.
Các quan lớn mỗi người một chiếc, vừa xuất hiện ở đầu đường kinh thành, lập tức thu hút mọi người vây xem.
Người đã từng đạp xe mới biết xe đạp có bao nhiêu thuận tiện, đường hẹp hơn nữa cũng có thể đi qua, muốn đạp thì đạp, muốn dừng thì dừng, không cần người có chuyên môn nuôi mấy con ngựa và người đánh ngựa.
Khắp đường cái đều có thể nhìn thấy đám quan nhị đại phú nhị đại đạp xe đạp đi vòng quanh, các loại khoe khoang ganh đua.
Mộc Vãn Tình không đạp xe, lại quyên góp mười chiếc xe đạp cho Hộ Bộ, ai muốn dùng thì nói trước một tiếng.
Chuyện này làm cho các bộ phận khác hâm mộ muốn chết, Thanh Bình Quận Chúa làm việc vẫn luôn hào phóng như vậy, tại sao nàng không phải là thượng quan của bọn họ chứ?”
Hoàng cung, Dưỡng Tâm điện.
“Công Chúa, Hoàng thượng mời ngài đi vào.”
Đại Công Chúa sau khi được cho phép mới đi vào, hành lễ với Hoàng thượng đang bận rộn phê tấu chương, đánh bạo trực tiếp nói ra ý muốn của mình.
“Phụ hoàng, ngài nói với hoàng tổ mẫu một chút đi, cho phép chúng ta đạp xe đạp.”
Con nối dõi của Hoàng thượng rất ít, đối với con cái đều rất yêu thương, nhưng, hắn mỗi ngày phải bận rộn làm quá nhiều việc, không có bao nhiêu thời gian ở chung với các nữ nhi.
Hắn nhìn đại nữ nhi duyên dáng yêu kiều, thời gian trôi qua thật nhanh, tiểu cô nương oa oa học nói đã lớn như vậy, qua vài năm nữa là có thể lập gia đình.
Hắn ôn nhu nói, "Thái hậu sợ các ngươi bị thương, lúc bắt đầu học trẫm cũng bị ngã vài lần."
Đại Công Chúa dáng người cao ngất, một đôi mắt đen nhánh lấp lánh tỏa sáng, "Phụ hoàng, chúng ta tuy là Công Chúa , nhìn như cẩm y ngọc thực, lại ngay cả quyền được tự do đạp xe đạp cũng không có, đây không phải là chuyện cười sao?"