Nụ cười của Đại Hoàng Tử miễn bàn có bao nhiêu rực rỡ, sợi tóc tung bay trong gió, tiếng cười khanh khách truyền đi rất xa.
Đỗ Thiếu Huyên nhìn thẳng, mặc dù là khung gỗ, nhưng mà, rất thuận tiện. “Vãn Tình, đây là đồ ngươi đưa cho Đại Hoàng Tử sao?”
Mộc Vãn Tình mỉm cười nói: “Đúng vậy, đây là lễ vật tặng cho Đại Hoàng Tử, xe đạp.”
Có đường xi măng rồi, xe đạp còn xa sao? Xe đạp nàng khổ tâm nghiên cứu đã ra đời, chỉ là không đủ hoàn mỹ, công nghệ vật liệu thép vẫn còn chưa theo kịp, giá xe chỉ có thể tạm thời dùng công nghệ gỗ, tính ổn định không thành vấn đề, về phần có chắc chắn hay không, qua hai năm liền thay thế.
Khiến nàng đau đầu nhất chính là dây xích, nghiên cứu rất lâu, nhiều lần thí nghiệm mới có hình thức ban đầu.
“Đại Hoàng Tử, ngươi thật thông minh, nhanh như vậy đã học được rồi.”
Nàng vừa định chạy tới, ống tay áo đã bị kéo lại, bên tai truyền đến một âm thanh không được tự nhiên, "Ta cũng muốn thử!"
Đại Hoàng Tử cưỡi xe đạp thật nhanh, cảm nhận được sự thả lỏng trước nay chưa từng có.
Xe vững vàng chạy trên con đường xi măng, vừa nhanh vừa tiện, tất cả mọi người đều nhìn thẳng.
Đỗ Thiếu Huyên rục rịch, "Xe đạp này chỉ cần đạp là đi được rồi sao?"
Mộc Vãn Tình cười tủm tỉm gật đầu, "Đúng vậy, tình hình giao thông bình thường đều có thể đi, còn có thể tùy ý khống chế phương hướng, thực dụng nhất, cũng là phương thức đi lại thuận tiện nhất."
Thứ này đối với mọi người mà nói mang đến chấn động quá lớn, các đại thần đều là nhân tinh, đã ý thức được sự ra đời của xe đạp sẽ có ý nghĩa như thế nào.
Thay đổi phương thức xuất hành dĩ vãng, nhẹ nhàng lại thực dụng, nhất định sẽ được mọi người theo đuổi.
"Chiếc này bán bao nhiêu bạc?"
Mộc Vãn Tình cười đến môi mắt cong cong, "Hai trăm lượng."
So với mọi người tưởng tượng thì giá cả này rẻ hơn nhiều, đặt mua một chiếc xe ngựa tối thiểu cũng phải một hai trăm, còn phải nuôi xa phu nuôi ngựa, chi phí còn lớn hơn.
Hơn nữa, nơi xe ngựa có thể đi, xe đạp đều có thể đi, nơi xe ngựa không đi được, xe đạp có thể đi.
Phố lớn ngõ nhỏ không còn bị hạn chế, đỗ xe cũng thuận tiện hơn.
"Để lại cho ta một chiếc."
"Cũng để lại cho ta một chiếc."
Các quan lớn không thiếu tiền, đồ thời thượng cũng không thể bỏ qua, bọn họ chưa chắc biết cưỡi, nhưng nhất định phải có.
Mà Đỗ Thiếu Huyên đã ngăn xe đạp của Đại Hoàng Tử lại, "Đại Hoàng Tử nhường ta đi một chút."
Đại Hoàng Tử còn chưa cưỡi đủ đâu, "Ngươi lại không biết đi như thế nào."
"Ngươi dạy ta nha." Đỗ Thiếu Huyên không cảm thấy học theo một tiểu hài tử thì có gì mất mặt.
Đây cũng là một trong những nguyên nhân Đại Hoàng Tử thích hắn.
Ánh mắt Đại Hoàng Tử sáng lên, chuyện này thì được, hắn đem xe đạp nhường cho Đỗ Thiếu Huyên, còn mình đứng ở một bên làm người chỉ dạy kỹ thuật.
Ngay từ đầu Đỗ Thiếu Huyên cũng không nắm rõ được phương hướng, sau khi bị ngã một cái, rất nhanh liền nắm giữ kỹ năng, lúc mới đầu chỉ có thể cưỡi xiêu xiêu vẹo vẹo, nhưng càng ngày càng thuần thục điêu luyện hơn.
Hắn đắc ý đạp xe đạp đi vòng quanh, cười thoải mái vô cùng.
Cái này rất thú vị, hắn thích.
Những người khác nhìn thấy mà nóng mắt, nhưng không thể hạ mặt mũi cầu xin Đại Hoàng Tử.
Đại Hoàng Tử vui vẻ giả vờ không biết, kéo cánh tay Mộc Vãn Tình, "Thanh Bình tỷ tỷ, ngươi có thể làm mấy chiếc xe đạp nhỏ một chút không? Cho nữ hài tử cưỡi, ta bỏ tiền ra mua.”
Lần này Mộc Vãn Tình tặng tổng cộng ba chiếc xe đạp, Thái hậu một chiếc, Hoàng thượng và Đại Hoàng Tử mỗi người một chiếc.
Nghe hắn nói như vậy, Mộc Vãn Tình mới phản ứng lại, "Là cho ba vị Công Chúa sao?"
Nàng tặng Công Chúa một bộ búp bê Tây Dương và một hộp trang sức tinh xảo.
Cũng không phải nàng trọng nam khinh nữ, mà là, lần trước Đại Công Chúa ở trường học cưỡi ngựa bị ngã, Thái hậu liền gọi nàng vào cung nói vài câu.
Công Chúa được nuông chiều, trên người không thể có những vết sẹo gì đó, Mộc Vãn Tình không tán thành, nhưng đối với sự giáo dục của hoàng thất chỉ có thể tỏ vẻ tôn trọng.