Muốn lôi kéo triều thần cùng nhau đối phó Mộc Vãn Tình? Không không không, hài tử của chúng ta còn nằm ở trong tay nàng, tiểu đả tiểu nháo coi như là làm cho Hoàng thượng xem, chơi thật coi như xong đời.
Muốn châm ngòi quan hệ quân thần? Hoàng thượng bao dung với Mộc Vãn Tình đến mức không phải bình thường, chỉ cần làm tốt công việc của bản thân, không kết bè kết cánh, những thứ khác đều mặc kệ.
Về phần Mộc Vãn Tình, nàng làm việc nhìn như lỗ mãng xúc động, kỳ thật mỗi một bước đi đều là cân nhắc đi cân nhắc lại, phải làm ra lợi ích lớn nhất.
Các triều thần chỉ cần không chủ động trêu chọc nàng, nàng sẽ không liếc mắt nhìn ngươi một cái, đồ ăn ngon không thơm sao? Kiếm tiền không thơm sao? Xây dựng cơ sở hạ tầng không thơm sao?
Từ gia chẳng những không chiếm được nửa điểm tiện nghi, còn thua đến đầu xám bôi mặt, sau khi bị điều tra ra tội danh, Từ Cửu cô nương cùng Mộc Thập Thất đều bị phân phó đưa đến biên cương.
Ngày xuất phát, Từ Cửu cũng không đợi được người Từ gia xuất hiện, nàng trở thành đứa con bị vứt bỏ của gia tộc, gánh vác tất cả tội danh, lại bị tất cả mọi người vứt bỏ.
Mà Mộc Thập Thất đợi được thân ảnh quen thuộc, Mộc Thập Nhị, nhét hắn một cái bao, chỉ nói một câu trân trọng rồi rời đi.
Trong bao có hai bộ quần áo để thay thường ngày cùng với đồ ăn đồ uống, còn có hai trăm lượng bạc, Mộc Thập Thất xúc động đến rơi nước mắt, trong lòng hối hận không kịp.
Sau khi lăn qua lăn lại một vòng, hắn lại một lần nữa trở về điểm xuất phát ban đầu, trở thành phạm nhân lưu đày, nhưng lúc này đây sẽ không có một Mộc Vãn Tình đến cứu hắn lúc nước nguy lửa bỏng, toàn bộ đều phải dựa vào chính hắn
Từ Cửu thấy thế liền năn nỉ hắn không buông, hiện tại nàng chỉ có hai bàn tay trắng còn có thể làm được gì chứ?
Mộc Thập Thất lại đối xử với nàng lãnh khốc vô tình, mắng nàng là kẻ hại người, huỷ hoại tiền đồ của hắn, hai người tình ý miên man ngày xưa liền trở mặt thành thù.
Về phần Từ gia, thanh danh quét rác, không thể vãn hồi được chuyện này, xấu hổ không dám gặp người khác.
Nhưng, Từ Thứ Phụ giống như không có việc gì vẫn đứng ở trên triều đình, không có chủ động cáo lão hồi hương, không hổ là lão hồ ly, già mà kiên định, cố gắng nhịn nhục, còn đối xuẻ với Mộc Vãn Tình phá lệ nhiệt tình thân thiện.
Chỉ cần hắn không muốn lui, ai cũng không thể ép hắn lui về!
Đợt thao tác này kinh động đến không ít người, tình huống gì đây?
Mộc Vãn Tình giơ ngón tay cái lên, "Học được rồi, điều đầu tiên cần có khi làm quan chính da mặt dày.
Phải thật dày, cần phải học tập theo Thứ Phụ đại nhân.”
Từ Thứ Phụ nhìn nữ tử tươi cười như hoa trước mặt mình, da mặt co rút.
Ai có thể nghĩ đến, một cô nương trẻ tuổi lại có thể đè cho Từ gia bọn họ không thể thở nổi.
Đối mặt với hắn, nụ cười của Mộc Vãn Tình càng thêm rực rỡ.
Dù sao, ván này nàng thắng, Hoàng thượng không muốn nhìn thấy cục diện một nhà độc đại, vậy tạm thời để cho Từ Thứ Phụ làm cân bằng triều cục thôi.
Uy vọng của hắn đã rớt thành chó, đã không thể nhất hô bách ứng.
Từ Thứ Phụ không muốn tức giận, nhưng nhìn nàng đê tiện như vậy, ngứa tay đến lợi hại, thật muốn đánh nàng một trận.
Hắn cố nén lửa giận, nắm chặt tay thành nắm đấm, Mộc Vãn Tình thấy vậy thì nhảy ra ngoài vài thước, "Thứ Phụ đại nhân, ngươi đừng làm chuyện xằng bậy.”
“Ngươi muốn làm gì?” Đỗ Thiếu Huyên đúng lúc tiến cung, vừa nhìn thấy một màn như vậy liền nhào tới bảo vệ Mộc Vãn Tình.
Mọi người nhao nhao nhìn qua, thần sắc khác thường. Lại tức giận muốn đánh nữ tử là không đúng.
Từ Thứ Phụ:...... Ai tới nói cho hắn biết, làm thế nào mới có thể đánh chết yêu nghiệt Mộc Vãn Tình này!
“Thanh Bình tỷ tỷ, Thanh Bình tỷ tỷ, mau nhìn xem ta cưỡi có được hay không? Ta học được rồi.” Một thanh âm sung sướng vang lên, mọi người nhìn qua, lập tức há to miệng.
Đây là đồ chơi gì? Xe à?
Chỉ thấy Đại Hoàng Tử cưỡi một cỗ xe có hình thù kỳ quái chạy như bay đến, Nội Thị chạy phía sau đều không theo kịp hắn.