Sau Khi Lưu Đày, Địa Vị Của Ta Cực Cao (Dịch Full)

Chương 954 - Chương 954.

Chương 954. - Chương 954. -

“Ta làm quan là vì bá tánh chờ lệnh, vì bá tánh mưu cầu phúc lợi, mà không phải vì che chở tộc nhân.”

Nàng nói mấy câu liền xây dựng cho bản thân một đức tính chí công vô tư, không bao che cho tộc nhân của mình, khiến cho bá tánh khâm phục không thôi, đây mới là Thanh Bình Quận Chúa khiến cho bọn họ kiêu ngạo.

Đương nhiên, cũng là bởi vì nền tảng quần chúng có sẵn của nàng, lời nàng nói ra mới có người tin.

Nàng xoay người, chắp tay với các bá tánh, "Chư vị hương thân phụ lão, xin mọi người làm chứng, chuyện Mộc Thập Thất phạm phải, Mộc thị ta tuyệt đối sẽ không bao che, bá tánh bị thương ở hội đèn lồng đều đi đến quan phủ báo tên, Mộc gia chúng ta sẽ bao trọn tiền thuốc men, mỗi người còn có thể nhận được hai trăm lượng bạc tiền bồi thường."

Thứ Mộc Thập Thất làm tổn hại chính là thanh danh của Mộc thị, lấy tiền của hắn đi vãn hồi, không có gì sai.

Liên quan đến lợi ích của bản thân, bá tánh kích động vạn phần, "Những lời ngài nói đều là thật sao?"

"Đương nhiên là thật, ta sẽ chịu trách nhiệm với những gì ta nói." Mộc Vãn Tình vỗ ngực cam đoan.

Mọi người ào ào chạy đến, cho dù mình không bị thương, thân thích bằng hữu của mình cũng có người bị thương đi, nhanh chóng đi thông báo.

Hai trăm lượng, tiết kiệm một chút là có thể dùng được mấy năm.

Từ Cửu cô nương quỳ hỗn độn trong gió, không có ai vây xem, nàng biểu diễn cho ai xem đây?

Đây là lần thứ hai nàng nhìn thấy Mộc Vãn Tình, lần đầu tiên thua, lần này vẫn thua hoàn toàn.

Nàng không phải là đối thủ của Mộc Vãn Tình, chỉ vài câu nói của nàng đã khiến nàng ta phải cởi mũ bỏ giáp.

Đây vẫn chưa phải chuyện thảm nhất, vài tên quan sai đi tới, "Tham kiến Thanh Bình Quận Chúa.”

Mộc Vãn Tình chỉ tay về phía nữ tử đang quỳ trên mặt đất, "Đây là Từ Cửu, mang đi đi.”

Dám chạy tới đây làm ầm ĩ, phải gánh chịu tất cả hậu quả.

“Đã rõ.”

Mấy người tiến đến lôi kéo Từ Cửu, Từ Cửu vừa tức vừa vội, "Các ngươi làm gì vậy? Buông ta ra, buông ra, ta là nữ nhi của Từ gia, các ngươi không thể động đến ta.”

Nhưng mặc kệ nàng giãy dụa như thế nào cũng vô ích, nàng bất chấp tất cả mọi thứ, vươn tay về phía xe ngựa ở khúc cua cầu cứu. “Tổ phụ, cứu ta đi mà.”

Từ Thứ Phụ ngồi ở trong xe ngựa cũng cảm thấy không yên, bước xuống xe ngựa quát tháo không ngừng, "Làm càn, tất cả dừng tay lại."

Quan sai cung kính hành lễ với hắn: "Thứ Phụ đại nhân, Từ Cửu cô nương là người có liên quan đến vụ án, chúng ta phụng mệnh Hoàng thượng dẫn người đi điều tra."

Vẫn là Thiêm Đô Ngự Sử kia, lần trước đến phủ Từ gia muốn người không được lại còn bị đuổi đi, lúc này đây người đã đi đến trước mặt hắn, há có thể thả chạy?

“Nếu ngài có dị nghị gì, có thể vào cung tìm Hoàng thượng.”

Một câu nói này liền chặn lại mọi hành động của Từ Thứ Phụ, tức giận đến mặt mũi đều tái xanh, một đám này không ai đem hắn để vào mắt, chẳng lẽ đây là muốn hắn lui ra sao?

Mộc Vãn Tình còn ở một bên nói mát, "Thì ra là Từ Thứ Phụ ở một bên xem kịch, cũng không phải bọn chuột nhắt, sao lại không dám lộ diện?”

“Ngươi... " Từ Thứ Phụ khí huyết cuồn cuộn, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngươi giỏi lắm.”

Mộc Vãn Tình dùng giọng điệu tức chết người không đền mạng để nói chuyện: "Ta quả thật rất giỏi, nhưng ngươi thì không được giỏi lắm nha."

Trước mắt Từ Thứ Phụ tối sầm, tức đến ngất đi.

Mộc Vãn Tình tỏ vẻ khiếp sợ, ngươi thân là Thứ Phụ sao lại có thể ngất đi vì tức giận chứ? Hẹp hòi như vậy là không được nha.

Nghe liên ngôn liên ngữ của nàng, khóe miệng các quan sai co rút.

Đắc tội ai cũng đừng đắc tội với Thanh Bình Quận Chúa.

Từ gia đương nhiên cảm thấy không cam lòng, âm thầm động tay động chân đủ chuyện, nhưng mỗi lần đều bị Mộc Vãn Tình đánh trở về.

Chiến đấu bằng dư luận? Xin lỗi, Mộc Vãn Tình là người thành thạo trong nghề.

Chiêu mộ lòng dân? Vậy thì càng không dậy nổi, thanh danh của Mộc Vãn Tình ở trong lòng bá tánh vô cùng tốt.

Buộc tội Mộc Vãn Tình? Trước tiên lau sạch mông của mình đi.

Bình Luận (0)
Comment