“Chỉ cầu mong ngài giơ cao đánh khẽ, buông tha Từ gia, buông tha người nhà của ta đi, họ đều là người tốt, bọn họ trong sạch.”
“Thanh danh trăm năm của Từ gia không thể chôn vùi ở trong tay ta, ta nguyện ý chết đi, Thanh Bình Quận Chúa, van cầu ngài, đừng tiếp tục hủy thanh danh của Từ gia ta."
Một phen động tĩnh này làm cho bá tánh ở bốn phía đều chạy tới vây xem, a, đây không phải là nữ nhi Từ gia sao? Nàng ta đang làm gì vậy?
"Thanh Bình Quận Chúa, ngươi cũng là nữ nhân, làm sao có thể thả ra lời đồn đãi ác độc như vậy chứ? Nữ quyến nhà ta cũng không dám ra cửa gặp người khác, đính hôn thì bị hủy hôn, thành hôn thì bị lui trở về, ngươi nhẫn tâm như vậy sao?"
Mọi người sợ ngây người, những lời đồn đại đó là do Thanh Bình Quận Chúa thả ra ngoài sao? Không phải chứ? Từ gia nhất định là đã làm chuyện gì quá đáng trước.
Từ Cửu cô nương ở cửa chính khóc lóc kể lể nửa ngày, cuối cùng cũng đem Mộc Vãn Tình trông mong đi tới, "Ồ, như thế nào lại ở cửa nhà ta hát hí khúc? Từ gia các ngươi đã không chứa nổi ngươi rồi sao?”
Mộc Vãn Tình vừa đi đến đã lớn tiếng dọa người.
Từ Thứ Phụ ngồi trong xe ngựa hận không thể xé nàng ra, trong mắt tràn đầy hận ý.
Từ Cửu cô nương thấy nhân vật mục tiêu đã xuất hiện, khóc vô cùng thê thảm, "Thanh Bình Quận Chúa, ngài là người cao cao tại thượng, muốn cái mệnh tiện này của ta thì cứ việc cầm đi, có thể cùng Thập Thất ca gần nhau là quãng thời gian hạnh phúc nhất của cuộc đời ta, ta không oán không hối, nhưng, người nhà của ta là vô tội, lời đồn đãi giết người..."
Nàng khóc như một cô nhi bất lực, miễn bàn có bao nhiêu thảm.
Thế nhân đều thương tiếc kẻ yếu, thấy thế liền nhịn không được mềm lòng.
Mộc Vãn Tình bày ra dáng vẻ kinh ngạc nói: "Lời đồn? Chuyện gì xảy ra?”
"Mấy ngày nay ngài không ra ngoài, cho nên không biết bên ngoài truyền ra Từ gia là..." Tùy tùng bên cạnh Mộc Vãn Tình lớn tiếng phổ cập những chuyện xảy ra trong mấy ngày nay cho nàng nghe, cũng khiến cho bá tánh ở đây nghe rõ ràng.
Từ Cửu cô nương tức giận đến cả người phát run, đây chẳng khác nào hành hình công khai.
Mộc Vãn Tình thản nhiên liếc nàng ta một cái, dám ở chính diện khiêu chiến nàng, đủ can đảm.
Trên mặt nàng khiếp sợ vạn phần: “Thế mà lại có lời đồn đại như vậy sao? Không đến mức, Từ gia còn chưa đến mức này, Từ Thứ Phụ là lão tiền bối ta tôn kính, ta cực kỳ kính trọng lão nhân gia, mặc dù không có thâm giao, nhưng ta kiên quyết không tin Từ gia là loại người xấu xa này.”
Nàng hung hăng khen Từ Thứ Phụ một trận, khen hắn là người tốt, thích giúp đỡ người khác vân vân.
Nhân sinh trên đời, toàn bộ dựa vào diễn xuất, ai mà không diễn chứ?
Bá tánh nghe xong, càng cảm thấy mơ hồ, Thanh Bình Quận Chúa làm sao có thể là người hãm hại Từ gia? Chắc có nhầm lẫn ở đâu đó.
Mộc Vãn Tình thất vọng thở dài một hơi, "Từ Cửu cô nương, ta là người ngoài cũng tin tưởng Từ Thứ Phụ là người tốt, sao ngươi có thể không tin vào người nhà của mình chứ? Hay là do chính mắt ngươi nhìn thấy chuyện dơ bẩn, cho nên…”
Lời nói của nàng đứt đoạn ở chỗ này, lưu lại vô số cánh cửa không gian mơ màng.
"Ngươi..." Tiết tấu của Từ Cửu cô nương bị cắt đứt, trước khi đến đây đã phỏng đoán vô số loại cảnh tượng, cũng lên vô số loại kế hoạch. Nhưng không có loại này, nàng cũng không biết ứng đối như thế nào, chỉ biết khóc lóc cầu xin: "Cầu xin ngài đừng chửi bới thanh danh của Từ gia nữa, cầu xin ngài.”
Mộc Vãn Tình rất là khó hiểu, còn có một tia tức giận khi bị vu hãm, "Nói đùa gì vậy, ta cùng Từ gia không oán không hận, chửi bới Từ gia để làm gì? Từ Cửu cô nương, ngươi là nghe ai xúi giục rồi chạy tới đây gây sự vậy? A, không phải là muốn uy hiếp ta cứu tình lang của ngươi đấy chứ?"
Nàng nói ra lời lẽ chính đáng, "Bất luận kẻ nào làm thương tổn đến lợi ích của bá tánh, thương tổn đến lợi ích của triều đình, đều nên bị trừng phạt, vương tử phạm pháp cùng thứ dân đồng tội, mặc dù tình lang của ngươi là tộc nhân của ta, nhưng ta tuyệt đối sẽ không bao che nuông chiều, mong Từ Cửu cô nương đừng lại bức ta đi cứu người, ta không phải người vì bản thân mà làm chuyện trái pháp luật."