Sau Khi Lưu Đày, Địa Vị Của Ta Cực Cao (Dịch Full)

Chương 966 - Chương 966.

Chương 966. - Chương 966. -

Mộc Vãn Tình không cần nghĩ ngợi nói, "Bình thường thôi."

Nàng thẳng thắn không phá vỡ nhân thiết!

Thái hậu:...

“Ha ha.” Đại Công Chúa nhịn không được cười thành tiếng, thật ngượng ngùng mà.

Thái hậu nhíu mày, "Ai gia muốn đến trường học kỹ thuật làm lão sư, ngươi có hoan nghênh ta không?"

Mộc Vãn Tình kinh ngạc hai giây, rất nhanh đã phản ứng lại: "Đây là trường học hoàng thất, mọi chuyện do Hoàng thượng định đoạt."

Lão thái thái này làm sao vừa ra đã làm người ta không biết nói gì vậy?

Hoàng thượng vỗ trán thở dài, quả cầu này lại đá về phía hắn. “Thanh Bình Quận Chúa, ngươi nghĩ biện pháp thuyết phục Thái hậu từ bỏ chủ ý này đi.”

Mộc Vãn Tình xoay chuyển tròng mắt, lại không đi con đường bình thường, "Thái hậu chỉ là muốn tìm một chút chuyện có ý nghĩa để làm, đúng không? Không nhất thiết phải làm lão sư, ta có chủ ý tốt hơn.”

Nàng cũng không muốn để cho Thái hậu đến trường học kỹ thuật, đó là địa bàn của nàng.

Hoàng thượng trong lòng khẽ động, "Ngươi nói thử xem."

"Thái hậu, ngài tới quản Nhân Tế Đường của cả nước, ngài cảm thế nào?" Mộc Vãn Tình nở nụ cười cực kỳ ngọt ngào, ngữ khí ôn nhu mà tràn ngập hấp dẫn.

"Nhân Tế Đường thu nhận người cô độc phế tật, đây là việc thiện, cũng là tích đức, nếu ngài ra mặt quản chuyện này, vừa có thể tạo uy vọng cho hoàng thất, lại có thể tích góp từng tí phúc báo, ân trạch cho con cháu."

Góp một viên gạch cho sự nghiệp từ thiện.

“Nhất cử lưỡng tiện, chuyện này so với làm lão sư còn có ý nghĩa hơn nhiều!”

Thái hậu có địa vị tôn quý, để nàng chủ trì sản nghiệp từ thiện là thích hợp nhất, người bình thường cũng không dám xằng bậy.

Quả nhiên, Thái hậu nghe Mộc Vãn Tình nói xong rất là động tâm, "Kinh thành cũng có Nhân Tế Đường sao?"

Nàng muốn bớt chút thời gian đi qua đó xem thử, điều tra thực địa một chút.

Mộc Vãn Tình đã đi qua, còn quyên tiền, "Kinh thành có, các thành trấn ở Tây Lương cũng có, nhưng những nơi khác thì khó nói, nơi này không có người quản lý thống nhất, ồn ào náo loạn, rất dễ bị người ta lợi dụng."

Thái hậu hứng thú hỏi: "Tây Lương cũng có sao? Vậy vấn đề tiền bạc giải quyết như thế nào vậy?”

“Quan phủ Tây Lương cấp tiền, đồng thời có khảo hạch thành tựu của quan viên địa phương, lại phái người có kinh nghiệm đến giám sát." Đôi mắt của Mộc Vãn Tình không chớp lấy một cái, mở miệng liền nói, "Chuyện thu nhận cô nhi, không chỉ cho bọn họ ăn uống, còn phải bồi dưỡng bọn họ thật tốt, để bọn họ có thể đặt chân trên thế giới này, cũng bồi dưỡng một ít nhân tài cho Đại Tề.”

Nàng bỗng nhiên nhớ tới trường học ký túc xá do mình mở, mấy năm nay vẫn luôn thu nhận cô nhi do chiến tranh loạn lạc, nếu như nhớ không sai thì đã có khoảng hai nghìn người.

Có cơ hội phải trở về để nhìn xem.

Thái hậu nghe xong thì ánh mắt liền tỏa sáng, nàng là quốc mẫu của Tề quốc, đương nhiên là sẽ mong ngóng Đại Tề có tương lai tốt đẹp..

“Bồi dưỡng như thế nào? Xây dựng trường học kỹ thuật hoàng thất ở khắp nơi sao?”

“Cái này hơi khó, tài nguyên lão sư cũng không theo kịp.” Mộc Vãn Tình than nhẹ ở trong lòng, phu nhân cao cao tại thượng một chút cũng không thân thiện, hoàn toàn không biết gì về nhân sinh.

Trường học kỹ thuật hoàng thất là sự tồn tại không thể sao chép, nói như thế nào nhỉ, linh hồn của trường học này chính là nàng.

Cho dù có xây dựng thêm một trường học kỹ thuật hoàng thất nhưng không có nàng làm người đứng đầu, vậy thì cũng không có gì khác với những trường học khác .

"Nhưng, có thể xây trường tiểu học, không phân biệt nam nữ, hài tử từ bảy tuổi trở lên phải tiếp nhận bắt buộc giáo dục, kỳ hạn ba năm..."

Thật ra nàng muốn chế độ bắt buộc chín năm, nhưng trước mắt thì chuyện này không thực tế.

Không đề cập đến những cái khác, chỉ riêng chuyện nam nữ mười lăm tuổi là có thể thành hôn, thì nào có nhiều thời gian dành cho học tập như vậy.

Nàng chỉ có thể mở ra một khe hở cho những hài tử có thiên phú kia, có thêm nhiều những lựa chọn khác cho tương lai.

Hoàng thượng có hơi đăm chiêu, Thái hậu lại kinh hô lên, "Chuyện này không có khả năng, nữ hài tử làm sao có thể đi học chứ?"

Bình Luận (0)
Comment