Lời này làm cho Đại Công Chúa bĩu môi, Mộc Vãn Tình nhíu mày, các nàng đều là nữ tử, đều đã tiếp nhận qua giáo dục.
Những người cùng giới tính càng có thể hiểu được thân ở hoàn cảnh như vậy có bao nhiêu khó khăn, vì vậy càng muốn giúp một tay.
Nữ hài tử giúp nữ hài tử, không có gì sai.
“Vì sao không được? Ngài cảm thấy chỉ số thông minh của nữ tử so với nam tử thì kém hơn sao? Hay là cảm thấy nữ tử trời sinh ngu xuẩn? Hay cảm thấy nữ tử trời sinh đã vụng về? "Mộc Vãn Tình chỉ mình, lại chỉ Đại Công Chúa cùng với Thái hậu, "Ba chúng ta đều không kém đi."
Đâu chỉ không kém, đều vô cùng ưu tú, đều là nhân vật đứng ở đỉnh quyền lực.
Thái hậu cũng không thể nói mình là người ngu xuẩn, như vậy sẽ tự vả mặt đi, nàng có thể một đường giết tới, trở thành người thắng cuối cùng của cung đấu, ngoại trừ vận khí tốt, sinh một đứa con trai ưu tú, chỉ số thông minh vẫn chưa sụp nguồn.
Nàng cố níu lấy một lý do, "Nam nữ thụ thụ bất thân, bảy tuổi là đã...”
“Người có tiền có thời gian nhàn rỗi mới có tâm tình lấy quy củ đi áp chế người khác.” Mộc Vãn Tình muốn áp dụng giáo dục bắt buộc này vào bá tánh nghèo khổ, người có tiền cũng chướng mắt giáo dục cơ bản này.
"Đối với bá tánh ở dưới tầng dưới chót mà nói, có thể sống sót mới là điều quan trọng nhất."
"Trong trường học có thể nhận thức được một số kiến thức về số học, bồi dưỡng một chút kỹ năng trù nghệ cho nữ tử, cả đời không cần lo lắng về việc ăn uống nữa."
Chỉ cần học được những thứ này, dù khó khăn thế nào cũng có thể chống đỡ được.
Có năng lực kiếm tiền, chỉ cần không phạm phải điều ngu xuẩn là có thể tranh giành được một vị trí trong nhà.
Thái hậu cũng không phải người không có lòng đồng cảm, mà là, đứng ở nơi quá cao, không có cách nào hiểu được khó khăn của bá tánh trong thiên hạ.
Nàng vừa sinh ra đã sống trong an nhàn sung sướng, cái gì cũng không thiếu, phiền não lớn nhất trong đời chính là lo lắng cho sức khỏe bệnh tật của nhi tử , tôn nhi quá ít.
Làm sao có thể hiểu được người dùng hết toàn bộ sức lực nhưng vẫn không thể nuôi sống được mình?
Hoàng thượng lại tương đối hiểu rõ dân tình, lời nói nói trúng tim đen, "Nữ hài tử bảy tuổi có thể làm rất nhiều chuyện, phụ mẫu càng muốn cho các nàng ở nhà làm việc nhà trông đệ đệ muội muội."
Sự thật quả thật như thế, tài nguyên trong nhà đều nghiêng về trên người nam đinh, nữ nhi vớt không được tài nguyên gì, còn phải vì huynh đệ trong nhà làm trâu làm ngựa.
Rõ ràng, các nàng thông minh hơn so với huynh đệ của mình, càng có thiên phú hơn, lại bị tẩy não, dâng hiến mọi thứ của mình, nhưng dựa vào cái gì chứ?
"Vậy phải dựa vào triều đình kêu gọi, quan viên các nơi ra sức nâng đỡ, nếu như đem chuyện giáo dục xóa mù chữ móc nối với chiến tích, còn sợ làm không được sao?"
Nàng cho tất cả mọi người một cơ hội công bằng.
Chỉ cần phụ mẫu nhìn thấy hài tử nào đáng đầu tư hơn, có thể nhận được nhiều lợi ích hơn, họ sẽ suy nghĩ lại.
Đừng coi tình yêu của phụ mẫu quá thiêng liêng, không phải tất cả phụ mẫu đều yêu thương hài tử vô điều kiện.
Rất nhiều người vì đầu tư mới coi trọng nhi tử, vì họ nghĩ sau này sẽ có thể dưỡng lão cho bọn họ.
Hoàng thượng nhìn nàng thật sâu, nàng chưa bao giờ là người vô dụng, mỗi một bước đi đều có thâm ý riêng.
"Vậy ngươi có nghĩ tới hay không, thế đạo này cực kỳ hà khắc với nữ tử, đến lúc kết hôn bị bới móc, nói cái gì mà nam nữ đồng giáo thanh danh không tốt, ngươi nói xem, những nữ hài tử vô tội kia phải làm sao bây giờ?"
Mộc Vãn Tình mỉm cười, trên đời này làm gì có chuyện tốt nào không có nguy hiểm chứ.
Cũng không thể bởi vì sợ hãi mà không dám tiến lên.
Chỉ có đi ra bước đầu tiên, mới có thể vì bản thân, giúp người đến sau kiếm được càng nhiều quyền lợi.
Quyền lợi, từ trước đến nay đều phải dựa vào chính mình tranh thủ thì mới có được.
"Cái này phải dựa vào Thái hậu, nếu có ngài đứng ra nói, nữ hài tử biết chữ hiểu lễ có thể giáo dục hài tử tốt hơn, nhà có hiền thê vượng ba đời, lại lấy ra mấy ví dụ điển hình, tuyên truyền nhiều, lại đập chút tài nguyên, khiến cho người ta thấy làm điều này có thể có lợi."