"Thái hậu, đây là chuyện đại tốt lưu danh muôn đời, chẳng lẽ ngài không muốn lưu lại tên của mình ở thời đại này sao? Mà không phải là Đỗ thị, Đỗ Thái hậu mơ hồ không rõ."
Năng lực mê hoặc lòng người của Mộc Vãn Tình quá mạnh, Thái hậu bắt đầu rục rịch, theo bản năng nhìn về phía Hoàng thượng.
Hoàng thượng trầm ngâm nửa ngày, kế hoạch này có lợi cho triều đình, ngoại trừ chuyện nữ hài tử tiếp nhận giáo dục sẽ bị tranh luận, nhưng, những lời Mộc Vãn Tình nói cũng có đạo lý.
Đương nhiên, cũng là do Mộc Vãn Tình quá ưu tú.
Nếu như dân gian lại cho ra mấy người giống Mộc Vãn Tình, không, dù là một phần mười năng lực, hắn cũng cảm thấy mỹ mãn.
Đối với quân vương mà nói, đều là con dân của hắn, có thể mang đến cho hắn lợi ích lớn nhất chính là con dân tốt, giới tính không quan trọng.
Bước khó khăn nhất đã bị Mộc Vãn Tình đánh hạ, nàng phá vỡ tiền lệ nữ tử không thể làm quan, dựa vào thân phận nữ tử đứng trong hàng ngũ quan lớn, kéo theo nền kinh tế ngày càng phát triển, mang đến phúc lợi thiết thực cho bá tánh.
Bản thân phong tước, còn giúp phụ mẫu được ấm phong, có thể nói là làm rạng rỡ tổ tông, còn hơn vô số nam nhi.
Có tấm gương ưu tú như vậy ở phía trước, dân gian thật sự không động tâm chút nào sao? Không thể nào.
Hoàng thượng gật đầu, Thái hậu liền triển khai oanh oanh liệt liệt.
Mùa xuân đầu tiên của sự nghiệp.
Nửa đời trước mục tiêu là mẫu nghi thiên hạ, lên làm Hoàng hậu, thăng cấp thành Thái hậu, trở thành người chiến thắng cuối cùng
Nửa đời sau đó, góp một viên gạch cho sự nghiệp từ thiện, tích đức cho mình và con cháu.
Có Thái hậu ra mặt, Nhân Tế Đường thuận lợi trải rộng khắp cả nước, mọc lên như nấm, quan phủ các nơi tích cực phối hợp.
Tiền sao? Không cần phải lấy từ thuế má, Mộc Vãn Tình trực tiếp trích ra mười phần trăm lợi nhuận trong việc làm ăn buôn bán để xây dựng một quỹ từ thiện, tất cả chi tiêu đều lấy từ bên này.
Thái hậu làm hội trưởng quỹ, Mộc Vãn Tình lấy danh hiệu phó hội trưởng.
Nhưng, giáo dục bắt buộc lại gặp phải lực cản không nhỏ, nam hài tử không thành vấn đề, nhưng nữ hài tử lại không được.
Có một số lão gia hỏa cổ hủ liều mạng công kích, các loại buộc tội, các loại chửi bới, mỗi người đều giống như muốn đào phần mộ tổ tiên của bọn họ lên vậy.
Thái hậu vôn còn mang tâm lý có cũng được mà không có cũng không sao, nhưng bị người ta đâm trúng một mũi như vậy, hoàn toàn bị khơi dậy tâm lý phản nghịch, thái độ cứng rắn, không chịu nhượng bộ.
Để nữ hài tử được đi học sao lại khó khăn như vậy?
Mộc Vãn Tình cho nàng một chủ ý có hơi ngu ngốc, người nào công kích, Thái hậu liền điểm danh nữ quyến nhà đó phải gia nhập tổ chức trường học giáo dục bắt buộc, làm tốt sẽ được Thái hậu đồng ý một ân điển tứ hôn.
Đây chính là chuyện tốt mà nữ quyến hậu viện tha thiết ước mơ.
Đều có con cái, ai không muốn cầu một ân điển, cầu thêm một đạo bảo đảm.
Lựa chọn hài tử? Hay là chọn lão đầu tử lăng nhăng phong lưu? Còn phải hỏi sao? Hài tử là tự mình sinh ra, mưu cầu phúc lợi vì bọn họ là chuyện thiên kinh địa nghĩa.
Lão đầu tử còn có hài tử thứ xuất, tài nguyên cùng gia sản chưa chắc đã rơi vào trên đầu đích xuất.
Có cơ hội tranh giành một lần, tại sao lại không làm chứ?
Cứ như vậy, lão đầu tử chân trước điên cuồng phun trào ở trong triều đình, nữ quyến liền giương cờ đi theo Thái hậu.
Người khác vừa nhìn, khá lắm, một nhà đầu cơ hai bên, cẩu tâm cơ, người đầu cơ gió chiều nào theo chiều đó, thật xấu hổ.
Hoàng thượng nhất định là giúp lão nương nhà mình, lão đầu tử trong ngoài không được lòng người, đều tự bế.
Đấu trí đấu dũng, cực kỳ náo nhiệt, Mộc Vãn Tình ở một bên xem náo nhiệt, cũng âm thầm ra chủ ý.
Ai cũng không biết nàng là đầu sỏ gây chuyện, chính là tiểu cừ khôi đâm dao sau lưng.
Thái hậu bận rộn tối mày tối mặt, mỗi ngày tinh thần đều phấn chấn, nhiệt tình mười phần, còn mang theo những phi tần nhàn rỗi không có việc gì làm trong hậu cung, có một người tính một người, đều làm việc cho nàng.