Không có đạo lý Thái hậu bận muốn chết, các ngươi lại chơi bời lêu lổng?
Trong khoảng thời gian ngắn, hậu cung bận rộn phong sinh thủy khởi, tụ tập với nhau thảo luận chi tiêu như thế nào tiết kiệm, dùng ở nơi nào, kiểm tra sổ sách như thế nào.
Tranh giành tình cảm, câu tâm đấu cước? Quên đi, mệt muốn chết.
Con người mà, không thể rảnh rỗi, bận rộn một chút sẽ không có thời gian nghĩ đông nghĩ tây.
Các phi tần không hề chạy đi quấn quít Hoàng thượng, Hoàng thượng âm thầm thở phào nhẹ nhõm đồng thời cũng có chút mất mát.
Ai, con người thật mâu thuẫn mà.
Mộc Vãn Tình cười híp mắt vung nắm đấm, "Đúng, chính là như vậy, khẩu hiệu của chúng ta là, không nuôi người rảnh rỗi."
Hai tiểu đậu đinh Nhị Công Chúa cùng Tam Công Chúa đi theo nàng cùng nhau hô, ngẩng đầu ưỡn ngực, ánh mắt lấp lánh.
Hoàng thượng:...... Nàng có độc! Lôi kéo nương của hắn, thê thiếp của hắn, đại nữ nhi của hắn, hôm nay lại tới lô kéo hai nữ nhi còn lại của hắn.
Mộc Vãn Tình đang muốn xoa tay làm một chuyện, hạ nhân lại đưa tới một phong thư, "Chủ tử, thư nhà đến từ Tây Lương."
Mộc Vãn Tình khẩn cấp mở ra xem, không khỏi nở nụ cười.
"Nhị ca sắp thành thân rồi, thật tốt,vậy ta liền xin phép đi thành Phù Phong tham gia hôn lễ."
Mấy năm nay nàng đều không quay trở về Tây Lương, hai ca ca đã tới kinh thành tự chức, nhưng phu thê Mộc nhị gia lại không có trở về, vì vậy đã rất lâu không gặp.
Nhân cơ hội này trở về đoàn tụ.
Cũng không biết nhị ca cưới một lão bà như thế nào, có chút chờ mong.
Nàng xin phép nghỉ ở triều hội, Hoàng thượng có chút luyến tiếc, liên tục muốn giữ lại.
Nàng là Hộ Bộ Thượng Thư, vị trí này vô cùng quan trọng, một ngày cũng không thể rời khỏi người.
Nhưng Thứ Phụ bên cạnh lại âm thầm vui mừng, không ngừng khuyên bảo Hoàng thượng thả người, nói một đống đạo lý lớn, nhưng tổng kết lại một câu, nếu không thả chính là không có đạo đức.
Thừa dịp người chưa chuẩn bị, Hoàng thượng và Mộc Vãn Tình trao đổi ánh mắt.
Cuối cùng, Mộc Vãn Tình được nghỉ phép hai tháng.
Sau khi tan họp, Thứ Phụ còn chủ động lại gần tranh công, "Thanh Bình quận Chúa, lần này ngươi cần phải đa tạ ta a, nếu không có ta, ngươi cũng sẽ không thuận lợi như vậy."
Mộc Vãn Tình cười sâu xa một tiếng: “Ngươi vội vã muốn tiễn ta như vậy, khiến ta không nhịn được hoài nghi ngươi muốn làm chuyện xấu.”
Thứ Phụ theo bản năng ôm ngực:...... Có chút hoảng sợ! Chẳng lẽ nàng nhìn ra cái gì sao?
…
Quách Nhị khom người hành lễ, đặc biệt cung kính, "Tham kiến Quận Chúa."
“Quách Nhị ca.” Mộc Vãn Tình khẽ giương mày lên, "Chúng ta lại hợp tác thêm một lần đi, nhìn xem có chuyện gì có thể làm không?"
Ngàn dặm xa xôi trở về một chuyến, không làm ăn thì dường như có chút thiệt thòi.
Quách Nhị nhìn nữ tử trẻ tuổi xinh đẹp mà uy nghiêm, trong lòng cảm khái nói không nên lời.
Ai có thể nghĩ đến tiểu cô nương gầy yếu ngày xưa sẽ trở thành quan lớn của triều đình Đại Tề chứ, cứu vớt vận mệnh của vô số người.
Nàng lần lượt lột xác, biến thành bộ dáng khiến vô số người phải nhìn lên.
Theo địa vị của nàng càng ngày càng tăng cao, ngày lễ hắn đều gửi tặng lễ vật, nhưng có thể gặp nàng một lần là chuyện vô cùng khó khăn.
Nhưng mà, nếu hắn có việc cần cầu kiến, cho dù nàng có bận rộn cũng sẽ rút ra một chút thời gian.
Chuyện này làm cho hắn vô cùng cảm động.
Thân ở địa vị cao còn có thể cố niệm chút tình xưa, có thể thấy được nhân phẩm người này tốt bao nhiêu.
Chỉ là, có một chút không rõ, "Ngài có cửa hàng đứng tên mình, muốn gì chỉ cần phân phó một tiếng, vì sao lại tìm ta?"
Mộc Vãn Tình mỉm cười nói: "Muốn tạo cho bọn họ một chút áp lực."
Cửa hàng Mộc thị có nàng làm chỗ dựa vững chắc, thuận buồm xuôi gió, vì vậy tâm tư của một số người sẽ theo đó mà thay đổi, đám người Mộc Thập Thất chính là ví dụ.
Hiện tại bên phía kinh thành đang thanh tẩy lại, quản sự mới không dùng quá thuận tay, làm việc không hợp ý nàng, tìm cơ hội lại đổi đi.
Quách Nhị bừng tỉnh đại ngộ, "Toàn bộ dựa vào ngài phân phó."
Hắn biết rõ thủ đoạn và năng lực của Mộc Vãn Tình, mấy năm nay hắn dựa vào Mộc Vãn Tình làm chỗ dựa vững chắc mà trở thành người đứng đầu của Quách gia, làm ăn cũng càng ngày càng lớn.