Mộc Vãn Tình đã nghiên cứu qua nhiều lần, "Ta có ý định xây mấy xưởng thực phẩm trên con đường từ kinh thành đến Tây Lương, tổng bộ đặt ở kinh thành, trước mắt cần một số thành phẩm trưng bày, ngươi tới giúp ta."
Quách Nhị có chút mờ mịt, "Ngài có cung cấp công thức không?"
Mộc Vãn Tình không muốn bỏ trứng vào một cái rổ, hơn nữa tinh lực của con người cũng có hạn.
Thân là Hộ Bộ Thượng Thư, bổ sung quốc khố cho triều đình là trách nhiệm của nàng, ngược lại việc làm ăn tư nhân lại vứt bỏ sang một bên.
"Đúng vậy, ta sẽ cung cấp công thức, ngươi phụ trách kinh doanh sản xuất tiêu thụ, chia ba ba bốn, ngươi ba, ta ba..." Mộc Vãn Tình dừng một chút lại nói: "Hoàng thất bốn."
Ba vị Công Chúa cùng Đại Hoàng Tử mỗi người một phần, tuy rằng bọn họ có thân phận tôn quý, không lo ăn mặc, cẩm y ngọc thực, nhưng tiền tiêu vặt trong tay không nhiều lắm.
Coi như giúp bọn họ kiếm chút tiền tiêu vặt, đây cũng là chuyện Hoàng thượng ngầm đồng ý.
Trói định với hoàng thất, việc làm ăn này còn sợ không làm được sao? Đến lúc đó để cho bọn họ làm người phát ngôn!
Ánh mắt Quách Nhị sáng lên, có thể ôm được đùi vàng của hoàng thất đó chính là may mắn không tưởng.
"Đa tạ Quận Chúa dìu dắt."
Mộc Vãn Tình không phải chỉ có một lựa chọn là hắn, nhưng nể tình hắn có phẩm chất không tệ, lại quen biết từ lâu, "Bình thường phải khiêm tốn, không thể lấy cờ hiệu của chúng ta làm loạn, phá hư thị trường kinh tế bình thường, đương nhiên có việc có thể tìm ta."
"Được được được, ta hiểu." Trong lòng Quách Nhị giống như gương sáng, có thể dựa thế, nhưng không thể ỷ thế hiếp người, phải nắm chặt chừng mực này.
Hai người thương lượng thật lâu, đều là dân chuyên, có rất nhiều suy nghĩ giống nhau.
Đàm phán xong các hạng mục công việc hợp tác, ký khế thư, Mộc Vãn Tình lấy ra hai mươi mấy công thức điểm tâm, bánh táo gai nướng, bánh bạch ngọc, bánh lưỡi bò, bánh hoa táo mềm, bánh tiêu gai đen, bánh bí đỏ, bánh mặc tử, bánh đậu xanh, bánh sen, v. v. đây đều là những điểm tâm Trung Quốc, hơn nữa còn có bánh mì bánh ngọt kiểu Tây, những thứ này đều được lấy ra.
Các chất bảo quản thực phẩm quan trọng nhất cũng được cung cấp.
Quách Nhị chỉ cần dựa theo những công thức này cân nhắc nhiều lần, làm ra thành phẩm là được.
Về phương diện công việc, Mộc Vãn Tình đem chuyện trong tay phân cho Tả Hữu Thị Lang, gặp chuyện không giải quyết được thì đi tìm Nội Các và Hoàng thượng.
Các quan lại phía dưới nhao nhao tỏ vẻ, ngài cứ yên tâm đi thăm người thân, tất cả mọi người sẽ làm việc thật tốt, sẽ không để cho ngài thất vọng.
Hiện giờ Hộ Bộ cực kỳ đoàn kết, dưới sự ràng buộc của lợi ích đều là người trên một chiếc thuyền, dưới sự dẫn dắt của Mộc Vãn Tình, cuộc sống gia đình tạm ổn rất dễ chịu.
Nàng cũng không thích đoạt công lao của người khác, ai làm ra thành tích đều có thể nhận được khen thưởng, bị người ngoài khi dễ sẽ bao che khuyết điểm, có một cấp trên như vậy, ai không thích chứ?
Phần lớn mọi người đều không muốn phá hỏng cục diện trước mắt, sẽ giúp Mộc Vãn Tình trông coi.
Mộc Vãn Tình còn dặn dò Lư Phương, có chuyện gì thì viết thư cho nàng.
Nàng mở một cuộc họp với các tộc nhân ở kinh thành, làm công tác thống kê xem ai trở về, ai không trở về.
Trở về liền chuẩn bị sẵn hành trang đi đường, không trở về thì cẩn thận trông coi cửa hàng.
Khó có được cơ hội như vậy, tất cả mọi người đều muốn trở về thăm người thân, vì tranh suất về mà thiếu chút nữa đánh nhau.
Cuối cùng là dựa vào rút thăm để giải quyết.
Công việc vừa nhiều vừa phức tạp, sau khi nàng xử lý thỏa đáng, thu dọn hành lý xong liền chuẩn bị xuất phát.
Lúc nàng đến từ biệt Hoàng thượng, Hoàng thượng dặn đi dặn lại phải quay về sớm một chút.
Chờ nàng ra khỏi Dưỡng Tâm điện, Đại Hoàng Tử cùng Đại Công Chúa đang ở ngoài cửa chờ nàng, một trái một phải lôi kéo tay nàng không buông, đặc biệt luyến tiếc.
Khóe miệng Mộc Vãn Tình giật giật, "Được rồi, ta sẽ nhớ mang lễ vật về cho hai người."
Đại Công Chúa bĩu môi nói: "Ngài nhìn thử xem, chúng ta là người thiếu lễ vật sao?"