Đoạn đường này nàng muốn khảo sát dân tình nhiều hơn, khảo sát thị trường, đồng thời kiêm cả công tác giám sát, trở về còn phải viết báo cáo điều tra, ưu thương.
Nói trắng ra, xin nghỉ phép chỉ là mặt ngoài, che giấu ý đồ thật sự của nàng.
"Thành trì này vô cùng náo nhiệt, nhân khẩu thường trú ở trong phạm vi nhiều nhất là một trăm dặm, khảo sát hoàn cảnh thử, xem có thể ở chỗ này thiết lập một cửa hàng Quan Xuân Trai độc quyền cùng với xưởng thực phẩm hay không."
Nàng dự định làm thành một thương hiệu, gọi là Quan Xuân Trai, tên này dễ khai hoả.
Xây dựng nhà xưởng ở nơi này, có thể giải quyết một bộ phận sức lao động.
Quách Nhị biết trên người nàng mang theo công việc, chịu dùng hắn đó là thiên đại chuyện tốt, hắn vực dậy mười hai phần tinh thần, còn mang theo thế hệ con cháu ưu tú trong nhà.
“Đã rõ, đợi lát nữa ta sẽ đi tìm hiểu tin tức, đến lúc đó tổng hợp lại cho ngài.”
Mọi người nhanh chóng giải quyết một bữa cơm, Đỗ Thiếu Huyên nhịn không được nói, “Ngươi rất thưởng thức hắn ta.”
“Biết tiến biết lùi có chừng mực, biết nhớ ơn, có năng lực lại có thủ đoạn, biết làm ăn buôn bán.” Mộc Vãn Tình tỏ vẻ thích người biết điều nghe lời.
“Ngươi không nâng đỡ tộc nhân sao?”
Thần sắc Mộc Vãn Tình nhàn nhạt nói: "Ta đã tạo cơ hội cho bọn họ, cứ giúp mãi sẽ mặc định là đương nhiên."
Nhóm người kinh thành này ở trước mặt nàng nên thỉnh thoảng lại bị nàng gõ một cái cho tỉnh ngộ, không có quá mức.
Nhưng đám người Tây Lương kia thì không được, Mộc nhị gia tạm thời thay mặt tộc trưởng sắp không áp chế được.
Có vài tộc nhân Mộc thị cảm thấy mình mang họ Mộc, có thể ngang ngược, đúng là mơ đẹp.
Có mấy tức phụ Mộc thị sau khi được cưới vào liền lấy danh Mộc gia đi lôi kéo người nhà mẹ đẻ, ỷ thế hiếp người.
Lần này trở về chính là muốn hung hăng thu thập thanh lý một đợt, người nào không nghe lời thì trực tiếp để cho bọn họ cút đi.
Đầu năm nay rất thịnh hành việc liên luỵ đến gia tộc, ngươi phạm tội sẽ liên lụy đến người khác, cũng không thể để cho nàng lúc nào cũng giúp đỡ chùi mông đi, dựa vào cái gì chứ?
Đỗ Thiếu Huyên có chút cảm khái, "Mộc nhị gia cái gì cũng tốt, chỉ là có chút nhân từ với nương tay, nhị vị huynh trưởng bận rộn không được, ngay cả nhà cũng rất ít về, căn bản không để ý tới nơi này.”
Mộc Vãn Tình không nói gì, tính tình cha nàng chính là như vậy.
Nàng đã sớm lên tiếng, vương tử phạm pháp đồng tội với thứ dân, tộc nhân Mộc thị phạm pháp đối xử bình đẳng, chiếu theo quy củ làm việc.
“Phía trước chính là Khâm Châu đúng không?”.
Đỗ Thiếu Huyên có chút mờ mịt, "Đúng, làm sao vậy?"
Mộc Vãn Tình nghĩ tới một người, "Mộc Cẩm Dao ở Khâm Châu, chúng ta vòng qua đó xem thử đi."
"Nàng?" Vẻ mặt Đỗ Thiếu Huyên có chút bất ngờ, hắn cũng không biết việc này.
Mộc Vãn Tình chỉ nói chuyện với người nhà, hai người cũng không liên lạc.
Cũng không biết Mộc Cẩm Dao mấy năm nay làm ra thành tích gì chứ? Trồng lúa nước trên đất bị nhiễm muối không phải không làm được, mà là khó khăn hơi lớn.
Nàng lại không biết, Mộc Cẩm Dao đang trải qua một hồi phong ba.
Khâm Châu, nông trang Cẩm Tú.
Một nữ tử trẻ tuổi xinh đẹp đang soi gương dùng thuốc bôi lên khuôn mặt trắng nõn của mình, chỉ chốc lát sau, mặt nổi lên một tầng mụn nhỏ hồng hồng, màu da cũng biến thành vàng nhạt, cả khuôn mặt trở nên bình thường không có gì lạ.
Nàng hài lòng gật gật đầu, khuôn mặt này là thứ sẽ gây họa, nàng không xuống tay hủy diệt nó được, đành phải phối chút thuốc che dấu.
Nàng thật sự không muốn lấy sắc hầu hạ người khác nữa.
Bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, nữ tử không chút hoang mang đem nước thuốc thu thập xong, bỏ vào chỗ sâu nhất trong ngăn kéo, lại soi gương nhìn lại hai lần.
Lúc này nàng mới đi ra mở cửa, là cố nông Triệu Nhị Nương, nàng vội vàng nói, "Cẩm Nương, Kim Ngũ gia tự mình mang theo bà mối cùng sính lễ tới.”
Sắc mặt Mộc Cẩm Dao trầm xuống, không phải đã cự tuyệt rõ ràng rồi sao? Sao lại tới nữa? Chẳng lẽ muốn cưỡng hôn?
Kim Ngũ gia đương nhiên không phải vì khuôn mặt này của nàng, mà là vì rượu cao lương và kẹo mạch nha nàng làm ra.