Mộc Cẩm Dao từ trước đến nay khiêm tốn, cũng không dễ dàng ra khỏi cửa, nhưng vẫn không ngăn được lòng tham của một số người.
“Mời về các ngươi về cho, ta và ngươi vô duyên, sau này không cần tới đây nữa.”
Sắc mặt Kim Ngũ gia trầm xuống, bà mối không khỏi nóng nảy, nếu như việc này không thể làm thành công, không có đầu danh trạng, làm sao có thể đầu nhập vào môn hạ của Kim gia chứ?
“Cẩm nương tử, Kim Ngũ gia đã tự mình đi một chuyến, cho ngươi đủ thể diện, ngươi đừng không biết điều.”
Mộc Cẩm Dao đã quen nhìn thói đời. Lúc khó khăn nhất cũng chịu đựng được, vì vậy tố chất tâm lý đã trở nên tương đối cường đại. “Ta đã từng thề với trời, cuộc đời này không tái giá, nếu vi phạm lời thề, nhà phu quân sau của ta nam làm tặc nữ làm kỹ nữ.”
Kim Ngũ gia:... Sao ngươi không tự nguyền rủa mình đi? Nguyền rủa nhà người khác làm gì? Có bệnh sao?
Đầu óc bà mối vẫn còn rất tốt, "Cái này cũng không tính là gả, chỉ là nạp, không tính là vi phạm lời thề, cứ quyết định như vậy đi, ngươi chuẩn bị một chút, ba ngày sau sẽ tới đón ngươi."
Đây là muốn cường hôn? Mộc Cẩm Dao căm tức trong lòng, "Kim Ngũ gia, ta khuyên ngươi vẫn nên từ bỏ ý niệm nhân tài kiêm đắc này đi, có vài người ngươi không thể trêu vào."
Nàng dựa vào chính mình một tay một chân xây dựng lên sơn trang, vừa xuống ruộng trồng trọt, vừa làm thí nghiệm, đã sớm không còn là nữ tử yếu đuối gặp chuyện là luống cuống như trước kia nữa rồi.
Kim Ngũ gia thề nhất định phải có được nàng, "Không thể trêu vào? Thật là nực cười."
Mộc Cẩm Dao hít sâu một hơi, "Ngươi có biết ta họ gì không?"
"Mặc kệ ngươi họ gì..." Kim Ngũ gia cảm thấy nàng cậy tài khinh người, quyết định phải làm một lần cho ra trò, khiến cho nàng học được cách ngoan ngoãn nghe lời, nguyện ý làm việc cho hắn.
Mộc Cẩm Dao không muốn gây phiền toái, nhưng bị ép đến bước này, nàng cũng chỉ có thể liều mạng, "Họ Mộc, Thanh Bình Quận Chúa cũng họ Mộc......"
Không đợi nàng nói xong, Kim Ngũ gia đã ngửa mặt lên trời cười to, "Ha ha ha, ngươi không phải muốn nói, các ngươi là tỷ muội đấy chứ? Buồn cười chết ta rồi, ngươi cũng không soi gương xem ngươi có xứng hay không? Họ Mộc thì chính là người một nhà sao? Vậy ta đây còn là thân thích của Các lão.”
Hắn ta đứng lên, dáng vẻ từ trên cao nhìn xuống, "Ngoan ngoãn chờ ta.”
Bỏ lại lời này, một đám người vây quanh hắn nghênh ngang rời đi.
Bà mối ngược lại muốn lưu lại du thuyết, lại bị Mộc Cẩm Dao đuổi đi.
Đám người vừa đi, Mộc Cẩm Dao nhìn hai rương sính lễ, trong mắt hiện lên một tia trào phúng.
Căn bản không có nửa điểm tôn trọng, chỉ có một mực ỷ thế hiếp người.
Nhưng ở địa giới này, Kim gia là địa đầu xà.
Nàng suy nghĩ một chút, từ chỗ sâu trong hộp gấm ở trong phòng lấy ra một phần danh thiếp, màu sắc có chút cũ kỹ, là danh thiếp của Mộc Vãn Tình.
Mộc Vãn Tình từng nói qua, gặp phải việc khó hoặc là làm ra thành tích liền lấy danh thiếp đi tìm Tri Phủ ở địa phương, mặc kệ là ai tại nhiệm, đều sẽ cho nàng vài phần mặt mũi.
Khi đó, Mộc Vãn Tình vẫn là quan viên Tây Lương, hiện giờ đã là quan lớn nhị phẩm, ai dám không cho nàng mặt mũi chứ?
Mấy năm trước nàng cũng không đi ra ngoài giao tiếp, ru rú trong nhà, một lòng nhào vào trong nông trang.
Đương nhiên, nàng cũng có vài phần ngạo khí.
Nàng cho rằng, bên người có hai hộ vệ võ công cao cường là có thể bảo vệ được nàng, nhưng nàng vẫn quá ngây thơ rồi.
Nàng viết một phong thư giao cho hộ vệ, kêu hộ vệ đi tìm Tri Phủ Đại Nhân cầu cứu.
Chỉ chốc lát sau, có người chạy tới bẩm, "Cẩm phu nhân, cửa trước cửa sau đều có người canh giữ, không cho bất luận kẻ nào ra vào, Tiền thị vệ rút kiếm xông ra ngoài, nhưng hình như bị thương một chút."
Mộc Cẩm Dao sắc mặt xanh mét, đúng là khinh người quá đáng mà.
Nhưng trước mắt chỉ có thể chờ đợi.
Ngày đầu tiên, nàng vẫn rất bình tĩnh.
Ngày hôm sau, có chút hoảng hốt, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Chậm thế nào cũng nên trở về rồi chứ.
Ngày thứ ba.
Không đợi được Tiền thị vệ, lại đợi được kiệu nhỏ màu hồng nhạt của Kim gia, trong lòng Mộc Cẩm Dao vô cùng tức giận, "Ta sẽ không vào Kim gia, cút ra ngoài đi.”