Hai đại mỹ nhân? Mộc Cẩm Xa cảm thấy phảng phất như đã cách xa một thế hệ, những chuyện cũ năm xưa đã sớm phai màu.
“Ta vẫn rất muốn gặp lại ngươi, không nghĩ tới sẽ ở dưới tình huống như vậy......”
Mộc Vãn Tình nhìn dấu vết bị trói lại ở hai cổ tay của nàng, ánh mắt trở nên lạnh lùng, "Ngươi có ngốc hay không hả? Cho ngươi danh thiếp ngươi cũng không dùng? Đó là trợ lực cho ngươi, chỉ cần yêu cầu hợp tình hợp lý, quan phủ địa phương sẽ cho ta một phần mặt mũi này.”
Lúc trước, cho nàng một vạn bạc, mười lão nông cùng hai thị vệ, đây đều là bề ngoài thôi, quan trọng nhất là tấm danh thiếp kia.
Mộc Cẩm Dao theo bản năng hạ mi mắt xuống, "Ta chỉ muốn xem thử năng lực của mình đến đâu thôi."
Là quá thanh cao đi? Mộc Vãn Tình thở dài trong lòng, "Ngươi muốn xử lý những người này như thế nào?"
Mộc Cẩm Dao nhìn về phía người Kim gia, nhanh chóng tìm được Kim Ngũ gia với sắc mặt trắng bệch như tờ giấy kia, chính là hắn!
Kim Ngũ gia sợ hãi, hận không thể tìm một cái lỗ chui vào để trốn.
Tha cho hắn ta đi.
Nhưng vào lúc này, bên ngoài truyền đến một trận tiếng ồn ào.
Tinh thần của Kim Tam gia phấn chấn hẳn lên, "Đến rồi, quan phủ tới cứu chúng ta."
Kim Đại phu nhân lại càng kích động vạn phần, "Mau tới đây, có nữ thổ phỉ, mau giết bọn họ, một tên cũng không được để lại.”
Trong lòng nàng ta cực kỳ hận đoàn người Mộc Vãn Tình, chặt đi cánh tay nam nhân của nàng ta, chính là phá hủy căn cơ của Kim gia.
Nàng ta thề, thù này không báo thề không làm người.
Những người khác trong Kim gia cũng rất phấn khích, được cứu, thật tốt quá.
Đáng tiếc, bọn họ hắng giọng hô to cả nửa ngày trời, nhưng chờ mãi cũng không thấy người nào đến, quay mặt nhìn nhau, trong mắt đều là vẻ hoảng sợ.
Mộc Vãn Tình bình tĩnh giơ đồng hồ lên nhìn, "Mộc Cẩm Dao, cho ngươi mười phút, có thù báo thù, có oán báo oán.”
Không đem cơn tức này phát tiết ra, chỉ sợ sẽ trở thành tâm ma của nàng.
Mộc Cẩm Dao trong lòng đại định, quan phủ địa phương tới cũng vô dụng, Mộc Vãn Tình không chỉ có quân Thanh Bình, còn là quan lớn trong triều đình, ai dám động đến nàng chứ?
“Có thể giết người không?”
Mộc Vãn Tình khẽ gật đầu, "Có thể."
Hai người bọn họ dùng ngữ khí bình tĩnh để nói chuyện này, giống như là đang thảo luận đêm nay ăn cái gì, điều này khiến người Kim gia tức giận đến hỏng rồi.
“Các ngươi điên rồi sao? Giết người phải ngồi tù, người của quan phủ ở ngay bên ngoài, một khi bọn họ xông vào, ai cũng không trốn không thoát được, các ngươi dừng tay lại, Kim gia chúng ta nói không chừng sẽ giúp các ngươi cầu tình.”
Cầu xin là không thể nào, chỉ là lừa gạt các nàng mà thôi.
Mộc Vãn Tình coi như không nghe thấy, hất chiếc cằm tinh xảo lên, "Ra tay đi.”
Mộc Cẩm Dao mượn của thị vệ một thanh trường kiếm, kéo trường kiếm nặng nề từng bước một đi về phía người Kim gia.
Người Kim gia muốn phản kháng, nhưng ai động, trường tiễn liền bắn về phía người đó, nhanh chóng bị trấn áp.
Mộc Cẩm đi tới trước mặt Kim Ngũ gia, Kim Ngũ gia run rẩy, đau khổ cầu khẩn, "Cẩm Nương, không, Cẩm phu nhân, ta sai rồi, ta có mắt mà không nhìn thấy thái sơn, buông tha cho ta đi, ta cho ngươi tiền, rất nhiều rất nhiều tiền.”
“Bao nhiêu?” Mộc Cẩm Dao tựa hồ bị thuyết phục.
Kim Ngũ gia như thấy được hy vọng, vội vàng nói, "Một ngàn, hai ngàn?"
Mộc Cẩm Dao cười lạnh một tiếng, "Mạng của ngươi chỉ đáng giá hai ngàn thôi sao?”
Kim Ngũ gia vừa sợ vừa giận lại tiếp tục nói: "Một vạn.”
Mộc Cẩm Dao trầm ngâm một lát, sau đó tiếp tục ra giá, "Năm vạn." Nông trang cần rất nhiều bạc để phát triển.
“Được, năm vạn.” Vì mạng sống, Kim Ngũ gia cũng liều mạng.
“Tội chết có thể miễn, tội sống khó tha.” Mộc Cẩm Dao vung trường kiếm, nặng nề chém xuống, đâm trúng một bộ phận nào đó của Kim Ngũ gia, trứng vỡ!
Kim Ngũ gia chỉ cảm thấy một trận đau nhức, trong lòng lạnh lẽo, ôm hạ thân nói không ra lời.
Đau, đau quá, tâm muốn chết cũng có.
Mộc Cẩm Dao đâm trúng mục tiêu liền thu tay lại, nàng không phải người lạm sát, oan có đầu nợ có chủ.