“Đem kinh nghiệm của ngươi chia sẻ mở rộng ra ngoài, để Khâm Châu đều trồng cao lương đi.”
Bên này không có biện pháp trồng bông, cũng không có biện pháp trồng lúa mì, chỉ có cao lương thật vất vả mới trồng được.
Mộc Cẩm Dao hiện giờ chỉ trồng toàn bộ trong nông trang nhà mình, nàng ngăn cách với thế giới bên ngoài, không qua lại với bên ngoài.
“Toàn bộ ủ rượu sao?”
“Không, trước hết phải để cho bá tánh ăn no, một phần cao lương lấy ra ủ rượu." Mộc Vãn Tình nhắc nhở một câu, “Ngươi đem rượu cao lương Khâm Châu tạo thành một thương hiệu, phát triển lớn mạnh, tiêu thụ ra các nơi trong đế quốc, thậm chí là truyền tới Tây Vực đổi chút vàng bạc châu báu trở về xây dựng Khâm Châu, có được toàn bộ chuỗi sản nghiệp, cuộc sống của bá tánh Khâm Châu cũng được vực dậy.”
Tim Mộc Cẩm Dao đập thình thịch, máu toàn thân sôi trào, khiến người ta mê mẩn, "Nhưng, không phải ngươi muốn lúa nước cá điền sao?"
Mộc Vãn Tình vì Khâm Châu thoát nghèo bày mưu tính kế, "Nghĩ là muốn, nhưng trước mắt quan trọng nhất là giải quyết vấn đề ăn uống của bá tánh, có tiền rồi lại nghiên cứu tiếp đi.”
Chuyện gì cũng cần thời gian dài, cần đủ kiên nhẫn và kiên trì.
Mộc Cẩm Dao cảm thấy có chỗ nào không đúng, "Chuyện này không phải nên để quan phủ tới sao? Ta chỉ làm ăn."
“Đây không đơn thuần là làm ăn, còn là liên quan đến dân sinh đại sự.” Mộc Vãn Tình không yên tâm giao đại sự này cho Tri Phủ, người thường không nên chỉ đạo người trong nghề.
Có một số việc còn phải để cho người trong nghề làm.
Nhưng, đầu tiên phải có danh tiếng.
“Ngươi tạo ra được thành tích như vậy, ta sẽ thay ngươi cầu một chức vị, là thuộc quan Tri Phủ, chính bát phẩm, về sau ngươi sẽ toàn quyền phụ trách hạng mục này, Tri Phủ sẽ vì thành tích mà toàn lực ủng hộ ngươi.”
Có thể dựa vào công tích để mưu cầu một chức quan nhỏ, độ khó này cũng không lớn.
Mộc Cẩm Dao đầu nóng lên, kích động tới mức mặt đỏ bừng, "Để cho ta làm quan? Ta... đã từng là lưu phạm, lại là thiếp thất của Tiêu thứ dân..."
Thân phận của nàng quá mẫn cảm, không cần vì nàng mà liên lụy tới người khác.
Thần sắc Mộc Vãn Tình trầm ổn ung dung, "Ta hỏi ngươi, có muốn làm không? Có muốn làm chút chuyện thực tế không?"
Mộc Cẩm Dao kinh ngạc nhìn nàng, tim đập thình thịch, nhiệt huyết dâng lên, "Muốn."
Mộc Vãn Tình đã suy nghĩ làm sao thực hiện chuyện này, "Vậy ngươi chuẩn bị trước đi, sắp xếp lại tư liệu thí nghiệm, nhớ cho ta một phần, hai ngày nữa ta dẫn ngươi đi gặp Tri Phủ.”
Nàng muốn lót đường cho Mộc Cẩm Dao, hốc mắt Mộc Cẩm Dao nóng lên, cố nén nước mắt, hỏi, "Ngươi vì sao giúp ta nhiều như vậy? Rõ ràng, ngươi không thích ta.”
“Giúp ngươi chính là giúp bá tánh Khâm Châu, chỉ cần là chuyện có lợi cho triều đình đối với bá tánh, ta đều nguyện ý đi làm.” Thanh âm Mộc Vãn Tình lạnh nhạt, lại tràn ngập lực lượng, “Còn nữa, trước kia ta và ngươi cũng không thù oán, nhưng ngươi bây giờ, ngươi khiến ta phải nhìn với cặp mắt khác xưa, hy vọng ngươi sẽ không phụ lòng ta.”
Cho dù cô phụ cũng không sao, nàng có thể đưa người lên, cũng có thể kéo người xuống.
Mộc Cẩm Dao như nhận được phần thưởng lớn, kích động lệ nóng doanh tròng, "Cám ơn ngươi, Thanh Bình Quận Chúa, ngươi là một vị quan tốt vì thiên hạ, là một người vĩ đại."
"Ta cũng cho là như vậy." Đỗ Thiếu Huyên chính là người ngốc ngếch như vậy, “Vãn Tình là nữ tử thông minh nhất, có năng lực nhất, vô tư nhất mà ta từng gặp.”
Mộc Vãn Tình:...Khoa trương, quá khoa trương, nàng mới không phải đâu!
Vài ngày sau, Tri Phủ phát thông cáo, chuẩn bị công thẩm, để cho người từng bị Kim gia hãm hại tới công đường tố giác, còn cố ý thông báo cho Mộc Cẩm Dao.
Còn đưa thiếp mời cho Mộc Vãn Tình, mời nàng đi dự thính.
Mộc Vãn Tình lập tức đáp ứng.
Đến ngày công thẩm, bá tánh bốn phương tám hướng chạy tới, vây công đường chật như nêm cối.
Mộc Vãn Tình ngồi bên trong công đường, không lộ diện, nhưng động tĩnh bên ngoài nghe được rõ ràng.
Có nàng tọa trấn, Tri Phủ cũng không dám làm việc thiên vị.
Bá tánh từng bị Kim gia hãm hại trước kia đều là người đấu không lại Kim gia, bây giờ thấy quan phủ nghiêm túc, nhao nhao đứng ra tố cáo tội ác của Kim gia.