Mộc nhị gia làm gà hầm là nhất tuyệt, vừa nghe lời này vừa cao hứng vừa khổ sở.
"Được rồi làm cho ngươi, để ngươi mỗi ngày đều ăn đủ."
Mộc Tử Ngang là một người ngay thẳng, nói thẳng: "Muội muội, ngươi là Quận Chúa quý giá, cho dù không tự mình xuống bếp, còn sợ không được ăn thịt gà hầm sao?"
Mộc Vãn Tình liếc mắt, nhị ca vẫn không thay đổi bản sắc.
Nàng nghiêm trang nói hươu nói vượn, "Ngươi biết cái gì a, đồ cha nương làm không giống, tư vị đặc biệt có tình yêu thương, có ấm áp của gia đình, người khác làm không được."
Mộc nhị gia trừng mắt liếc nhi tử một cái, ở bên ngoài thì hiểu chuyện lanh lẹ, như thế nào ở trước mặt người nhà vẫn không hiểu chuyện như vậy?
“Nghe đi, lời muội muội ngươi nói mới là tiếng người.”
Mộc Tử Ngang: ...Có ý gì? Hắn không phải người? Còn phụ mẫu sinh ra hắn thì sao?
Mộc nhị gia lúc này mới nhìn thấy Đỗ Thiếu Huyên, vội vàng hành lễ, "Tham kiến Vương gia."
Những người khác cũng nhao nhao hành lễ theo, ào ào quỳ đầy đất.
Đỗ Thiếu Huyên vẻ mặt bất đắc dĩ, tiến lên nâng Mộc nhị gia dậy, "Bá phụ bá mẫu, các ngươi đều là trưởng bối của ta, ta chịu không nổi a, không phải đã nói gọi thẳng tên ta rồi sao?"
Mộc nhị gia chỉ cười gượng, nhưng không đổi giọng, mặc kệ trong lòng tiểu tử này có chủ ý gì, chỉ cần một ngày không đính hôn, đó chính là người ngoài, kính trọng một chút cũng không sai.
Khóe miệng Mộc Vãn Tình hơi nhếch lên, nói: “Gọi thẳng tên hắn đi.”
Đỗ Thiếu Huyên nghe xong mừng như điên, còn phu thê Mộc nhị gia ngây ngẩn cả người, hai mặt nhìn nhau.
Mộc Nhị phu nhân lấy lại tinh thần, ho nhẹ một tiếng, nói: “Vào nhà trước đã.”
Một đám người cười cười nói nói vây quanh Mộc Vãn Tình cùng Đỗ Thiếu Huyên vào phủ thành chủ.
Nhiều năm không gặp, mọi người có lời nói không hết, có quá nhiều lời ly tình để nói.
Phu thê Mộc nhị gia một trái một phải kéo tay nữ nhi, ánh mắt cũng không đủ dùng, luyến tiếc chớp mắt.
Nữ nhi có khí thế cường đại của quyền thần, kiêu ngạo.
Trong tộc gả cưới có không ít người mới, cũng có không ít tiểu hài tử, Mộc Vãn Tình đem phong đỏ cùng kẹo đã chuẩn bị sẵn phát một nhóm, bọn nhỏ vui như nở hoa, cầm đồ cũng không đi, vây quanh nàng, từng tiếng từng tiêgs tộc trưởng cô cô, miệng ngọt muốn chết.
Trưởng tử của Mộc Tử Thành - Bình Bình ôm chân trái Mộc Vãn Tình, tuyên bố chủ quyền nói: "Đây là cô ruột của ta."
Nữ nhi Mộc Tử Thành - An An ôm chân phải Mộc Vãn Tình, vẻ mặt kiêu ngạo, "Đúng, cô ruột của ta và đại ca, của chúng ta.”
Đám tiểu đoàn tử trong tộc cũng không chịu nhường ai, líu ríu kêu, "Đó cũng là cô của chúng ta, chúng ta đều có tiền lì xì, nói rõ là người thân.”
Kỳ thật, tiểu hài tử ba bốn tuổi căn bản không hiểu rõ những thứ này.
Được rồi, lực hấp dẫn năm đó của Mộc Vãn Tình đối với đứa nhỏ vẫn không giảm.
Người lớn xem hứng thú cực kỳ.
Kỷ Trừng buồn cười nhìn hai đứa con đang tranh giành tình cảm, nhìn Mộc Vãn Tình: "Muội muội, muội không chỉ xinh đẹp hơn, còn có khí thế hơn.”
Cho dù một thân thường phục ngồi ở trong đám người, vẫn là người chói mắt nhất, một thân khí thế làm cho người ta không dám nhìn thẳng.
Mộc Vãn Tình khẽ cười nói, "Đại tẩu cũng có phong cách, còn đặc biệt có khả năng, là đại lão thương nghiệp nổi tiếng của Tây Lương.”
Hai cô tẩu lại ngồi một đợt buôn bán thổi phồng lẫn nhau, còn rất cao hứng.
Mộc Vãn Tình bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, hỏi: "Đúng rồi, nhị tẩu tương lai của ta là ai?”
Lời này vừa nói ra, xung quanh lập tức yên tĩnh lại, không khí có chút cổ quái.
Mộc Vãn Tình ngẩn người, có vấn đề gì sao?
…
Mộc Vãn Tình sâu sắc cảm nhận được hài tử có phụ mẫu đúng là một khối bảo bối, cái gì cũng không cần quan tâm, phụ mẫu đều đã chuẩn bị tốt, ăn mặc ngủ nghỉ đều là tốt nhất.
Nàng vào ở chủ viện đã bỏ trống nhiều năm, trong phủ thành chủ sân lớn nhất, nằm ở vị trí trung tâm, bài trí bên trong đều là dựa theo sở thích của nàng mà bố trí.
Đỗ Thiếu Huyên thì vào khách viện, còn rất thất vọng, hắn vốn muốn ở gần Mộc Vãn Tình một chút.