Sau Khi Lưu Đày, Địa Vị Của Ta Cực Cao (Dịch Full)

Chương 987 - Chương 987.

Chương 987. - Chương 987. -

Mộc Vãn Tình nhìn xung quanh, ý cười trong mắt càng ngày càng đậm, có chút giống thành phố thập niên sáu mươi.

Nhị ca làm không tệ, hoàn mỹ an bài thiết kế của nàng đối với thành Phù Phòng.

Thành Phù Phong hoang vu ngày xưa đã mơ hồ có hình thức ban đầu của thành phố hiện đại, khắp nơi đều là nhà lầu xi măng, trung tâm thương mại, siêu thị lớn nhỏ, phương tiện giải trí, công viên giữa phố, đều quen thuộc như vậy.

Những nam nhân trên phố tinh thần xán lán, đôi mắt có thần, cơ thể bình thường, không gầy gò hay ăn xin.

Khất nhi thì đến trường nội trú miễn phí, người lớn tuổi thì an bài một công việc, người tàn tật thì đến Nhân Tế Đường.

Thành Phù Phong hiện tại khí thế ngất trời, có quá nhiều cơ hội, ngươi cho dù đi công trường chuyển gạch cũng có thể nuôi sống chính mình.

Người lười biếng không được phép tồn tại.

Đỗ Thiếu Huyên thấy một đám người đang xếp hàng, đều xếp thành hàng dài, "Ồ, đó là cái gì?”

Mộc Vãn Tình nhìn lướt qua liền biết, "Trung tâm tiện ích cho dân, chủ yếu là cứu trợ xã hội, đào tạo kỹ năng, tìm việc làm, bảo lãnh vay vốn nhỏ, đào tạo lập nghiệp…”

Đây là chủ ý của nàng, tất nhiên là hiểu rõ.

Những kế hoạch quá mức khác biệt không an bài được ở những khu vực khác, toàn bộ sẽ được thực hiện ở thành Phù Phong.

Thành Phù Phong là đất phong của nàng, lăn qua lăn lại thế nào cũng được.

Thành Phù Phong vốn là một tờ giấy trắng, thuận tiện để nàng thí nghiệm, không giống kinh thành, bản thân đã có hệ thống hoàn chỉnh, muốn có thay đổi sẽ liên quan tới quá nhiều thứ.

Đỗ Thiếu Huyên nhìn qua, "Bảo lãnh cho vay nhỏ?”

Mộc Vãn Tình nhẹ giọng giải thích, "Chính là mượn tiền quan phủ, có vật thế chấp, đảm bảo lãi suất thấp, quan phủ khuyến khích mọi người gây dựng sự nghiệp.”

Đây vốn là nghiệp vụ ngân hàng, nhưng, còn chẳng phải bởi vì không có ngân hàng sao?

Trong lòng Đỗ Thiếu Huyên khẽ động, "Tây Lương chúng ta cũng có thể làm một cái."

Mộc Vãn Tình cầm bút viết xuống mấy chữ to sáng lập ngân hàng, miễn cho mình quên, "Lương Thành có đại sảnh hành chính, nhưng không có nhiều dịch vụ như vậy, có thể thăng cấp thêm mấy hạng mục mới."

Cả tòa thành trì được xây dựng xung quanh phủ thành chủ ở giữa, phủ thành chủ đồ sộ nguy nga, bảng hiệu màu vàng lấp lánh dưới ánh mặt trời.

Một đám người đã chờ ở cửa chính, kiễng chân chờ mong.

Phu thê Mộc nhị gia lòng nóng như lửa đốt, "Sao còn chưa tới? Không phải nói đã vào thành rồi sao?”

Mộc Tử Thành ôm đứa nhỏ bình tĩnh nhất, "Đừng nóng vội, lập tức tới ngay.”

Người Mộc gia ở Tây Lương đều tới, tham gia hôn lễ của Mộc Tử Ngang.

Lúc này đều đứng ở cửa chính, một đám đông nghịt, lo lắng chờ đợi.

Có vài tức phụ mới chưa từng gặp Mộc Vãn Tình, chỉ nghe qua đại danh của nàng, đều rất chờ mong.

Thanh Bình Quận Chúa chính là chỗ dựa vững chắc của Mộc gia.

Không biết đợi bao lâu, một đạo thanh âm mãnh liệt vang lên, "Đến rồi.”

Mấy chục kỵ sĩ áo xanh ở phía trước mở đường, uy phong lẫm liệt vây quanh xe ngựa từ từ đi tới.

Mộc Vãn Tình ngồi trong xe ngựa đã nhìn thấy phụ mẫu, nàng thò đầu ra vẫy tay, "Cha nương.”

Hai phu thê Mộc nhị gia kích động chạy tới, “Tình nhi, là Tình nhi, Tình nhi của chúng ta đã trở lại.”

Mộc Vãn Tình nhảy xuống xe ngựa, cười híp mắt nhào vào trong lòng Mộc Nhị phu nhân, nước mắt Mộc Nhị phu nhân lập tức trào ra, ôm chặt nữ nhi không buông.

Mấy năm nay đều không gặp mặt, nàng rất nhớ đứa nhỏ này.

Nữ nhi này một thân một mình ở lại kinh thành, lễ mừng năm mới đều là một mình, chỉ là ngẫm lại liền đau lòng không chịu được.

Hốc mắt Mộc nhị gia cũng đỏ hồng, không nhịn được sờ sờ đầu Mộc Vãn Tình, "Đứa nhỏ này sao lại gầy như vậy? Không ăn cơm đàng hoàng sao?”

Có một loại yêu thương gọi là, phụ mẫu cảm thấy ngươi gầy.

Mộc Vãn Tình thật ra là hình thể tiêu chuẩn, thon gầy hấp dẫn, tăng một phần thì béo, giảm một phần thì gầy.

Nhưng, là phụ mẫu luôn cảm thấy con mình gầy đi.

Mộc Vãn Tình cũng không phản bác, mềm mại làm nũng, nói: "Ta muốn ăn gà hầm cha làm và nước đường nương làm, mấy năm nay vẫn luôn nhớ nhưng nha.”

Bình Luận (0)
Comment