Mộc Vãn Tình mặt mày lạnh nhạt, không giận tự uy, nói: "Đại Tề từ lúc mới lập quốc đã cho phép lập nữ hộ, cho phép dời tộc.”
Tuy rằng điều kiện lập nữ hộ có chút hà khắc, nhưng, quốc pháp cho phép.
Vân Thư cúi bái thật sâu, nói: "Đa tạ Thượng Thư đại nhân."
Không phải Thanh Bình Quận Chúa, mà là Hộ Bộ Thượng Thư đại nhân chưởng quản hộ khẩu thiên hạ.
Đám người Vân gia gấp không chịu được, hoảng loạn nói: "Trăm triệu lần không thể, các ngươi một chi này đã không có nam đinh kế thừa hương khói, ngươi chỉ là một nữ tử có tư cách gì dời tộc?"
"Quốc pháp không có quy định, nữ tử không thể dời tộc, nếu không phục thì đi cáo ngự trạng đi." Mộc Vãn Tình tỏ vẻ, tất cả đều hợp quy củ, không tìm ra kẽ hở, toàn bộ chiếu theo luật pháp đi.
Cái gì quy củ gia tộc lớn như trời, thật ngại quá, lớn hơn nữa cũng không lớn hơn quốc pháp, các ngươi muốn tạo phản sao?
Nàng nở nụ cười ác liệt, nói: "Đương nhiên, trước đó ngươi phải xác định, Định Châu Vân gia còn tồn tại."
Sắc mặt Vân gia đại biến, một thiếu niên trong tộc tức đỏ mắt, hắn bình thường bị sủng đã quen, không có đầu óc gì, nói thẳng: "Thanh Bình Quận Chúa, ngươi đây là uy hiếp người khác, bao che, Hoàng thượng biết sẽ không buông tha ngươi."
“Uy hiếp?” Mộc Vãn Tình giơ đồng hồ lên nhìn thoáng qua, nàng đã lãng phí không ít thời gian với đám phế vật này.
“Người đâu, đem những thảo dân mạo phạm bản quan này kéo ra ngoài đánh, niệm ở trên trời có đức hiếu sinh, không nên đánh chết, lưu một hơi là được.”
Cái gì gọi là dân đấu không lại quan? Đây chính là nó.
Vân gia ở Định Châu cho dù là thổ hoàng đế, nhưng cũng chỉ là dân, cứng đối cứng với quan viên, chả khác gì lấy trứng chọi đá.
“Vâng.”
Người Vân gia còn muốn giãy dụa, nhưng bị quân Thanh Bình che miệng kéo qua một bên xử lý.
Vân Thư thật không ngờ mọi chuyện thuận lợi như vậy, nàng còn chưa phát ra đại chiêu đâu.
Nàng ngơ ngác hỏi, "Ngài không sợ bị buộc tội sao?”
“Mệnh quan triều đình không bị buộc tội chỉ có một loại, chính là mấy kẻ tầm thường, sẽ không ai thèm để tới ý bọn họ.” Mộc Vãn Tình khoanh tay đứng, đầu hơi ngẩng lên, vô cùng khí thế, nói tiếp: "Muốn đội được vương miện, tất nhiên phải thừa nhận trọng lượng của nó."
Mọi người kinh ngạc nhìn nàng, thật sự khác xưa.
Tộc trưởng của bọn họ đã là quyền thần, quyền thế ngập trời, tùy tiện là có thể diệt tộc.
Mộc Vãn Tình vẫy vẫy tay, "Ngày lành đến rồi, mau vào đi, ta muốn nháo động phòng."
Dưới sự chứng kiến của mọi người, Mộc Tử Ngang và Vân Thư bái đường thành thân, nhất bái thiên địa, nhị bái cao đường, phu thê giao bái, lễ thành.
Mà Mộc Vãn Tình cứ kêu to nháo động phòng lại không đi theo, cũng không ngồi uống rượu, mà ngồi ở chòi nghỉ mát cùng Đỗ Thiếu Huyên ăn ăn uống uống.
Hai người quyền cao chức trọng, khí tràng quá cường đại, mấy người ở đây cũng có chút không được tự nhiên, lớn tiếng nói chuyện cũng không dám.
Thức ăn được đưa lên, Mộc Vãn Tình lười biếng tựa vào gối, câu được câu không uống trà sữa.
Đỗ Thiếu Huyên nhìn nàng một cái, hỏi: "Đang suy nghĩ gì vậy?"
"Khi nào nam nữ đều có thể có quyền thừa kế." Đây là chuyện Mộc Vãn Tình nên cân nhắc, nếu đưa vào luật pháp liên quan, lực cản sẽ rất lớn.
Chuyện này ảnh hưởng đến lợi ích của nam nhân.
Đỗ Thiếu Huyên có chút im lặng, nói: "Cái này không dễ cải cách.”
Mộc Vãn Tình có quá nhiều chuyện muốn làm, nhưng trước mắt, thời cơ còn chưa chín muồi.
“Không vội, chờ địa vị của nữ nhân từ từ nâng cao, ý thức của nữ nhân thức tỉnh, vấn đề này sớm muộn gì cũng sẽ được đưa lên bàn.”
Cải cách không phải một sớm một chiều, cần có một quá trình thúc đẩy dài đằng đẵng.
Đỗ Thiếu Huyên thưởng thức nhìn nàng, nữ tính độc lập cường đại, mà lại tràn ngập cơ trí.
Tình yêu trong lòng hắn rục rịch, hỏi nàng: “Ta chỉ muốn biết, khi nào thì chúng ta sẽ đính hôn?”
Mộc Vãn Tình nhìn hắn hồi lâu, lúc này khóe miệng hơi nhếch lên, nói: “Ngươi còn đang để tang.”
Đời này Đỗ Thiếu Huyên chỉ có hai giấc mộng, một là mang theo Đỗ gia quân bảo vệ biên quan, bảo vệ bá tánh biên quan. Hai là cưới Mộc Vãn Tình.