Sau Khi Ly Hôn Tôi Trọng Sinh

Chương 88

Editor: Kẻ nhàm chán

Lệ Bắc Đình nhẹ nhàng xoa bụng cho em: “Đỡ chút nào chưa?”

“Chưa.” Thư Lan dựa vào sô pha, ăn no quá, hơi khó chịu.

“Có muốn uống hai viên thuốc dễ tiêu không?”

“Thôi, thuốc nào chả có tác dụng phụ, em nghỉ một lát đã. À mà, nói anh chuyện này.” Thư Lan kéo kéo tay áo Lệ Bắc Đình: “Anh có biết Chu Tự Bạch có người yêu rồi không?”

“Hả?” Lệ Bắc Đình nheo mắt, có vẻ nghi ngờ: “Ai cơ?”

“Anh chắc chắn không tài nào đoán ra đâu, nếu anh đoán trúng, mai em trồng cây chuối ăn cơm.” Nếu không phải kiếp trước đã biết, em cũng không thể mường tượng ra hai người này lại nên đôi.

“Đỗ La à?”

“Trời đất ơi, sao anh biết?” Thư Lan bật dậy.

“Chiều nay em với Đỗ La đi uống trà chiều, ngoài cô ấy ra thì còn ai nói cho em chuyện này nữa. Nếu không phải Đỗ La, thì cô ấy việc gì phải kể chuyện Chu Tự Bạch cho em, hai người họ có thân thiết gì đâu. Cho nên anh đoán là Đỗ La.”

“Giỏi!” Thư Lan giơ ngón tay cái lên, anh thật là giỏi, thế mà cũng đoán ra được.

“Em thấy lạ lắm à?”

“Cũng thường thôi, người yêu của Chu Tự Bạch có thiếu đâu. Em khuyên Đỗ La nên tránh xa anh ta ra, theo kiểu nói của con gái bây giờ, Chu Tự Bạch chính là đồ tồi.”

Chu Tự Bạch đúng là loại công tử đào hoa, nhưng nết cũng không đến nỗi nào, đều là chia tay người cũ rồi mới bắt đầu với người mới, chứ không phải bắt cá hai tay.

Với ai cũng tốt, nhưng cũng chẳng thật lòng, chia tay nhanh, bắt đầu còn nhanh hơn.

Chu Tự Bạch là người rất khôn ngoan, biết cuối cùng cũng phải cưới theo sự sắp đặt của gia đình, nên sẽ chẳng động lòng với ai cả.

Thư Lan nghe xong ngẩn người, cô hoàn toàn không hay chuyện này, cô chỉ biết anh ta là bạn của Lệ Bắc Đình, nghĩ bạn của Lệ Bắc Đình thì nết chắc cũng không tệ.

Hơn nữa kiếp trước Chu Tự Bạch và Đỗ La lại thật lòng với nhau, cô không ngờ Chu Tự Bạch từng là “đồ tồi”.

“Vậy… vậy mà Đỗ La lại thương Chu Tự Bạch, phải làm sao bây giờ?” Thư Lan luống cuống, chuyện gì thế này, sao tin tức lại dở dở ương ương thế?

“Kệ đi, đều là người lớn cả rồi, không cần phải lo lắng nhiều vậy, Đỗ La chắc cũng hiểu rõ.”

Ở tuổi này, ai cũng chẳng phải trẻ con, chắc chắn sẽ tự tìm hiểu về nhau.

“Nhưng em lo Đỗ La bị bắt nạt.”

“Yên tâm, Đỗ La là bạn của em, chắc chắn anh ta phải thật lòng thương Đỗ La mới theo đuổi, chỉ là tình cảm này giữ được bao lâu thì không biết.”

Thương với yêu là hai chuyện khác nhau.

Có thể thương rất nhiều người, nhưng người có thể động lòng yêu, chỉ có một.

Thư Lan nhớ lại lời Đỗ La nói, hình như đúng là cô nghĩ nhiều rồi, Đỗ La rất thông minh, chỉ muốn yêu đương với Chu Tự Bạch, không định đi đến cuối đời với anh ta, mà Chu Tự Bạch chắc cũng có suy nghĩ tương tự.

Vậy nên đây là cuộc gặp gỡ của hai người khôn ngoan? Rồi cùng nhau sa chân?

Họ đều không dùng hết tình cảm để bắt đầu, nhưng lại lặng lẽ trao đi tất cả, không thể rời nhau.

“Thôi, đừng nghĩ nhiều nữa, lên nhà nghỉ ngơi đi.” Lệ Bắc Đình bế cô lên, chuyện của người khác không biết rõ đầu đuôi, thật sự không nên phán xét.

Mỗi người đều có số phận riêng.

Hai người tắm ch ung, thoải mái nằm trên giường đã gần một giờ.

“Chậc, thời gian trôi nhanh thật, mai lại không phải đi làm rồi.” Chắc chắn là ngủ một giấc đến chiều không thể nghi ngờ.

“Vậy thì ngủ đi, sáng sớm anh phải đến công ty họp.” Lệ Bắc Đình đã rời công ty một tuần, có rất nhiều việc phải làm.

“Vất vả thế.” Thư Lan cảm thấy dạo này mình cũng khá cố gắng, nhưng so với Lệ Bắc Đình thì chỉ là hạt cát.

“Kiếm tiền nuôi gia đình mà, kiếm thêm chút tiền sữa cho con của chúng ta.”

“Vậy thì ngủ nhanh đi.” Thư Lan không làm phiền anh nữa.

“Ngủ ngon.”

*

Thư Lan tỉnh dậy, Lệ Bắc Đình quả nhiên không còn trên giường, cô cũng không ngủ nướng nữa, vẫn nên đến công ty, Lệ Bắc Đình bận rộn, cô nhàn rỗi cũng không thoải mái.

Đến công ty, chị Tư đưa cho cô một đơn hàng gần đây, là làm vòng tay, dây chuyền, nhẫn… theo chủ đề 24 tiết khí, mỗi tiết khí đều có ý nghĩa riêng, còn có những câu chuyện nhỏ liên quan, phải nắm rõ những điều đó mới có thể làm ra tác phẩm hợp yêu cầu, nên Thư Lan bắt đầu tìm kiếm một số sách cổ.

Hồi đi học cũng chưa từng chăm chỉ như vậy, khi tra cứu sách cổ, còn có rất nhiều chữ Hán không biết đọc, Lệ Bắc Đình ở nhà thì hỏi anh, không ở nhà thì tra mạng, tóm lại ánh mắt Lệ Bắc Đình nhìn cô đều đầy ngưỡng mộ.

Chỉ riêng công việc chuẩn bị, Thư Lan đã mất nửa tháng, mà mới chỉ chuẩn bị xong sáu tiết khí đầu tiên.

Đây là đơn hàng lớn, sau đó chị Tư nói sợ cô bận không xuể, nên chia cho các nhà thiết kế khác, cô chỉ cần chuẩn bị sáu cái đầu tiên là được.

Cũng tốt, nếu để cô chuẩn bị hết thì chắc phải làm đến sang năm.

Người ta một khi bận rộn, sẽ quên mất một số việc quan trọng, ví dụ như chuyện của Đỗ La.

Mãi đến khi Đỗ La hào hứng đến báo tin đã nên đôi với Chu Tự Bạch, Thư Lan mới nhớ ra mình đã quên mất chuyện này.

Nhưng đã nên đôi rồi, cô cũng lười phá đám: “Vậy bao giờ thì mời cơm ăn mừng đây?”

“Phải xem khi nào cậu với Lệ Bắc Đình rảnh chứ.” Giọng Đỗ La có chút ngọt ngào, yêu đương làm cho người ta ngọt ngào.

“Vậy để tớ hỏi anh ấy, chắc tối mai được đấy.”

“OK, chờ tin tốt của cậu.”

Thư Lan buông công việc xuống, chạy đến thư phòng tìm người.

Cô bận, Lệ Bắc Đình cũng bận, hai người đã một tuần không có chuyện ấy.

“Chuyện gì?” Lệ Bắc Đình tạm dừng video cuộc họp đang phát lại.

“Đỗ La bảo đã nên đôi với Chu Tự Bạch rồi, hỏi chúng ta khi nào rảnh, mời chúng ta ăn cơm.” Thư Lan ngáp một cái, hơi buồn ngủ.

“Họ nên đôi, sao phải mời chúng ta ăn cơm?” Bọn họ đâu phải ông tơ bà nguyệt, ngược lại suýt chút nữa đã chia rẽ hai người.

“Đỗ La là bạn thân của em, Chu Tự Bạch là bạn của anh, cùng nhau ăn bữa cơm thôi mà, tối mai anh rảnh không?”

“Rảnh thì rảnh, nhưng không muốn xem thằng nhóc Chu Tự Bạch đó khoe khoang tình cảm.” Từ khi Chu Tự Bạch có người yêu đầu tiên, đã không ngừng khoe khoang trước mặt anh, không ngờ đến lúc này rồi mà vẫn không thoát được.

“Chúng ta cũng có thể khoe khoang mà.” Thư Lan lay lay cánh tay Lệ Bắc Đình, chớp chớp mắt đáng thương: “Em đã hứa rồi, nếu anh không đi, em sẽ mất mặt đấy, anh nỡ lòng nào nhìn vợ mình mất mặt sao?”

“Được rồi, vậy thì đi, chiều mai anh đến công ty đón em tan làm.”

“Cảm ơn chồng yêu, vậy em đi rửa mặt ngủ trước đây, anh cũng nghỉ ngơi sớm đi.”

“Đi đi.” Lệ Bắc Đình vỗ vỗ eo cô.

Tối hôm sau, Chu Tự Bạch làm chủ, đặt chỗ tại một nhà hàng tư nhân.

Khi Thư Lan và Lệ Bắc Đình tay trong tay bước vào, nhìn thấy Đỗ La nép vào lòng Chu Tự Bạch, lại thấy cảnh đó khá hài hòa.

Đặc biệt là biểu cảm trên mặt hai người, hòa hợp một cách lạ lùng, liếc mắt một cái là biết đang trong giai đoạn yêu đương nồng nhiệt.

Có lẽ Lệ Bắc Đình nói đúng, mỗi người đều có số phận riêng, người khác không thể can thiệp.

“Cuối cùng cũng đến, Lệ tổng bận trăm công nghìn việc nhỉ.” Chu Tự Bạch trêu chọc.

“Cũng thường thôi, không bằng Chu tổng bận rộn.” Lệ Bắc Đình kéo ghế cho Thư Lan ngồi xuống.

Đỗ La cười đẩy Chu Tự Bạch: “Hai người đừng khách sáo nữa, bảo người ta lên món đi.”

Đã đặt chỗ trước, người đến đủ thì bắt đầu lên món.

“Cạn ly, chúc hai người hạnh phúc.” Lệ Bắc Đình cũng không biết nói lời hay ý đẹp, nếu có thể, thật sự hy vọng Chu Tự Bạch và Đỗ La có thể đến được với nhau, hy vọng Chu Tự Bạch có thể hiểu, chấp nhận hôn nhân thương mại cả đời thật sự rất đau khổ.

“Cảm ơn mọi người.”

Ăn được nửa chừng, hai cô gái đi vệ sinh, Lệ Bắc Đình bắt chéo chân dựa lưng vào ghế, liếc nhìn Chu Tự Bạch: “Thật lòng chứ?”

“Lần nào tôi không thật lòng?” Chu Tự Bạch tự cho mình là bạn trai hoàn hảo, mỗi lần yêu đương đều làm đến mức tận tâm tận lực.

“Đỗ La là bạn của Thư Lan, đừng làm quá, tôi không muốn Thư Lan khó chịu.”

Nếu hai người cãi nhau, Thư Lan chắc chắn sẽ lo lắng, kẹt ở giữa, e rằng sau này cuộc sống của anh cũng sẽ không yên ổn.

“Anh yên tâm, tôi biết chừng mực.” Chu Tự Bạch gõ nhẹ lên mặt bàn, đã biết từ lâu Đỗ La là bạn của Thư Lan, nếu không phải thật lòng thương, thì không cần mạo hiểm lớn như vậy để theo đuổi.

Lệ Bắc Đình gật đầu, không nói thêm gì nữa.

Chuyện tình cảm nói nhiều phiền phức.

Ăn xong lại đề nghị đi hát hò, bèn đến câu lạc bộ mở một phòng, chủ yếu là hai cô gái chơi đùa, như thể ngày tận thế sắp đến.

Lệ Bắc Đình nhìn Thư Lan cười đến híp mắt, nghĩ nếu Chu Tự Bạch và Đỗ La có thể thành đôi, thì sau này chắc chắn sẽ có nhiều chuyện để nói, bốn người cùng nhau đi chơi cũng tốt.

Cứ thế ồn ào đến mười một giờ, mai còn phải làm việc, Lệ Bắc Đình nhắc Thư Lan nên về.

Mấy người chào tạm biệt nhau, lên hai chiếc xe.

Thư Lan hạ cửa kính xe xuống, gió đêm lành lạnh: “Anh bảo xem Chu Tự Bạch có đưa Đỗ La về nhà không nhỉ?”

“Em nghĩ sao? Em thấy Chu Tự Bạch giống Liễu Hạ Huệ à?”

Khuya thế này rồi mà còn đưa Đỗ La về nhà, vậy Lệ Bắc Đình phải nghi Chu Tự Bạch có vấn đề rồi.

“Chậc, đàn ông các anh đều giống nhau cả.”

Tối nay trò chuyện với Đỗ La rất vui, có thể thấy Đỗ La ở bên Chu Tự Bạch rất hạnh phúc, vậy thì hòa hợp yên tâm rồi, cũng không suy nghĩ lung tung nữa, giao thời gian cho họ, có lẽ sẽ có câu trả lời khác.

“Đây là bản năng, giống như người ta sinh ra đã biết ăn cơm vậy.”

“Ngụy biện.”

“Lan Lan, anh chợt nhớ ra một chuyện hơi xưa cũ.” Ban đầu anh cũng quên mất, hôm nay nhìn thấy Đỗ La và Chu Tự Bạch mới nhớ ra.

“Chuyện gì?”

“Trước đây em bảo muốn trồng cây chuối ăn cơm, bao giờ thì biểu diễn màn tuyệt kỹ này?” Lệ Bắc Đình nhướn mày, nhìn cô với vẻ trêu chọc.

Thư Lan: “…” Cẩu nam nhân (ý là mắng yêu) đúng là nhớ dai.

Bình Luận (0)
Comment