Sau Khi Ly Hôn Tôi Trọng Sinh

Chương 89

Editor: Kẻ nhàm chán

Thư Lan quyết định không thèm trả lời vấn đề này, cô bèn đánh trống lảng sang chuyện khác.

“Chồng à, tháng Bảy này anh rảnh lúc nào? Chẳng phải mình bảo là đi Maldives với A La và Chu Tự Bạch sao?”

Lệ Bắc Đình nguýt cô một cái: “Em chắc hai đứa nó được đến tháng Bảy không?”

“Ờ…” Thư Lan nghẹn họng, đành chịu, Lệ Bắc Đình đúng là giỏi phá đám.

“Anh đừng có bi quan thế, biết đâu Chu Tự Bạch vớ được chân mệnh thiên tử thì sao.” Theo như kiếp trước thì Chu Tự Bạch yêu Đỗ La lắm cơ mà.

“Hừ, cứ chờ xem, không có cửa đâu.” Chu Tự Bạch như con ngựa bất kham, Đỗ La thuần phục được cậu ta hơi khó.

“Vậy mình làm kèo đi!” Thư Lan có lợi thế trong tay, không tin là không thắng được.

“Kèo trước em còn chưa trả, anh không chơi với em.”

“Anh ép người quá đáng, em không có trồng chuối đâu!” Thư Lan bĩu môi trừng mắt nhìn anh, trồng chuối ăn cơm, ăn kiểu gì, chả chui vào đầu à.

“Vậy em muốn cược gì?” Lệ Bắc Đình ra vẻ suy nghĩ.

“Cược một trăm tệ.”

“Một trăm tệ rơi xuống đất anh còn không nhặt, em còn cược với anh một trăm tệ, thôi dẹp đi.”

“Vậy mười vạn?” Thư Lan nhăn nhó: “Anh tiêu hoang phí quá, không được đâu.”

“Không cược tiền, anh muốn cược một thứ anh cần.”

“Thứ gì?”

Lệ Bắc Đình ghé sát lại, thì thầm vào tai cô: “Nếu anh thắng, một tháng thuộc về quyền sắp xếp của anh.”

Mặt Thư Lan đỏ bừng, quyền sắp xếp của anh đâu chỉ đơn giản là thời gian, tên háo sắc này rõ ràng ám chỉ chuyện giường chiếu.

Thư Lan nghiến răng: “Được, chơi thì chơi, nếu anh thua, tháng đó phải nghe em răm rắp.”

Dù sao cô cũng chắc mẩm, hai người kia sẽ thành đôi, hơn nữa còn yêu nhau sống chết.

“Được, vậy bắt đầu cược từ giờ, trong vòng hai tháng, nếu hai đứa nó chia tay, coi như anh thắng.” Lệ Bắc Đình tin sái cổ vào Chu Tự Bạch, cảm thấy cậu ta không trụ nổi một tháng.

“Được thôi!” Đừng nói hai tháng, Thư Lan dám chắc, hai năm nay hai người họ còn ân ái ấy chứ.

Thư Lan đắc ý, đến lúc đó sẽ cho Lệ Bắc Đình xuống gầm giường ngủ, quay video làm kỷ niệm.

Lệ Bắc Đình nhìn nụ cười của cô không nói gì, cũng bắt đầu mong chờ một tháng tươi đẹp.

Thư Lan bận túi bụi với tác phẩm cho 24 tiết khí, sau khi cược xong cũng chẳng để ý đến chuyện này nữa, thỉnh thoảng Đỗ La có nhắc đến với cô, quan hệ của hai người vẫn tốt đẹp.

Hơn nữa, chuyến đi Maldives dự định vào tháng Bảy chắc phải hoãn lại rồi, vì công việc của cô còn dang dở, chuyện bỏ dở công việc giữa chừng, Thư Lan trước kia có thể làm, nhưng Thư Lan bây giờ thật sự không làm được, nên phải ưu tiên công việc, đã bàn bạc với Lệ Bắc Đình, đợi cô làm xong việc rồi sẽ đi chơi.

Sự trưởng thành rõ rệt của Thư Lan khiến Thư Chí Minh rất vui mừng, nếu cô chịu học thêm về quản lý thì tốt rồi, ông sẽ càng đỡ lo lắng.

Trưa hôm đó, Thư Lan ăn cơm ở văn phòng của Thư Chí Minh, Thư Chí Minh nhắc đến một chuyện: “Lan Lan, ba muốn chuyển công ty cho con.”

“Tại sao? Có chuyện gì ạ?” Thư Lan giật mình, đặt bát xuống, hơi sốt ruột.

“Không có chuyện gì, con đừng vội, là thế này, ông nội và bác cả con cứ nhăm nhe đến công ty, cho rằng nên giao cho Thư Hạo, nhưng công ty của ba nhất định phải để lại cho con, nên cứ chuyển cho con trước, như vậy bọn họ sẽ không còn nhăm nhe nữa, dù sao sau này cũng là của con.”

“Nhưng ba, con có biết quản lý đâu.” Thư Lan không biết, hơn nữa cũng không thích.

“Ba có thể quản lý trước, sau này rồi tính, nếu thật sự không được, thì để Bắc Đình giúp đỡ.”

“Anh ấy quản lý một công ty lớn như vậy, chắc gì đã có thời gian.” Thư Lan hơi đau đầu: “Con về bàn với anh ấy đã.”

Lệ Bắc Đình bận tối tăm mặt mũi với tập đoàn Lệ thị to đùng như vậy, lấy đâu ra thời gian quản lý một công ty trang sức nhỏ.

Buổi tối sau khi ăn cơm xong, hai người nằm co ro trên ghế sofa xem phim, thời gian thư giãn hiếm hoi, Thư Lan tựa vào lòng anh: “Em nói với anh chuyện này.”

“Nói đi.” Mắt Lệ Bắc Đình dán vào màn hình, là một bộ phim Anh hồi xưa, xem đi xem lại mấy lần rồi.

“Ba em bảo muốn chuyển công ty cho em, nhưng em có biết quản lý đâu, anh bảo nên làm thế nào?” Thư Lan cúi đầu nghịch cúc áo sơ mi của anh.

“Học, hoặc là thuê giám đốc điều hành chuyên nghiệp.” Thư Lan trước kia không học, giờ học chắc hơi khó, thuê giám đốc điều hành chuyên nghiệp thì rủi ro hơi lớn.

“Học thì em chịu.” Thư Lan thở dài, mềm nhũn cọ quậy trong lòng anh: “Nếu thuê giám đốc điều hành chuyên nghiệp, em sợ ba không yên tâm.”

Lệ Bắc Đình cúi đầu nhìn cô, bàn tay to xoa mái tóc: “Em muốn anh tiếp quản sao?”

“Cũng không hẳn, em biết anh bận lắm, tập đoàn bao nhiêu việc.” Thường xuyên bận đến tận khuya, sáng hôm sau lại sớm đến công ty, gánh nặng của hàng vạn nhân viên đều đè nặng lên vai anh.

“Việc công ty đúng là nhiều, anh cũng không rành về trang sức, anh thấy việc chuyên môn nên giao cho người chuyên môn làm, như vậy sẽ không quá vất vả, chỉ cần để ý một chút đến tình hình hoạt động và phương hướng phát triển của công ty là được.”

Công ty trang sức nhà họ Thư lãi chẳng bao nhiêu, lãi một năm chưa chắc đã bằng lãi một dự án của tập đoàn Lệ thị, tuy là của Thư Lan, nhưng Lệ Bắc Đình cũng không thể bỏ bê cái này lo cái kia.

“Trước đây anh chẳng bảo với em là có mấy chi nhánh ở nơi khác sao, đó đều là thuê giám đốc điều hành chuyên nghiệp, mỗi quý giám sát một lần là được, có xảy ra vấn đề gì lớn đâu.”

Nếu Thư Lan muốn học, anh có thể dạy, nhưng cô không muốn học.

Quản lý công ty thật sự không phải việc dễ, một cô gái nhỏ như cô lại càng khó, nếu không phải vì sứ mệnh gia tộc, Lệ Bắc Đình cũng chưa chắc đã nhảy vào cái hố này.

“Ba cũng lớn tuổi rồi, em không muốn ông ấy cứ phải vất vả mãi, nếu có thể thuê một giám đốc điều hành đáng tin cậy, ba phụ trách hỗ trợ thì sẽ nhẹ nhàng hơn nhiều.”

“Mấy hôm nay anh sẽ tìm xem, ngày mai anh nói chuyện với ba vợ, xem ông ấy nghĩ thế nào.”

“Vâng.” Thư Lan ôm chặt anh: “Cảm ơn anh.”

“Đều là người một nhà, khách sáo làm gì, mau xem phim đi, sắp đến đoạn hay rồi.”

*

Vài ngày sau, Lệ Bắc Đình tìm được một người, là sinh viên giỏi chuyên ngành trang sức và thương mại, có ba năm kinh nghiệm làm việc tại công ty trang sức nổi tiếng quốc tế, vì cha mẹ già nên mới về Vân Thành, đang tìm việc làm, được Lệ Bắc Đình tìm thấy.

Lệ Bắc Đình giới thiệu người này cho Thư Chí Minh, để ông tự mình xem xét, nếu thấy tốt thì có thể bắt đầu sắp xếp mọi việc, đợi quen việc rồi, Thư Chí Minh cũng có thể nghỉ hưu, an hưởng tuổi già.

Cùng lúc đó, Thư Lan vẫn đang bận rộn, công việc đã hoàn thành được một nửa, thời hạn hai tháng cô và Lệ Bắc Đình đã hẹn cũng đã trôi qua một nửa.

Hiện tại Đỗ La và Chu Tự Bạch vẫn như hình với bóng, không có dấu hiệu chia tay.

Buổi tối lúc ăn cơm, Thư Lan liền vênh váo với Lệ Bắc Đình: “Có người sắp phải ngủ dưới đất một tháng rồi.”

“Em vội gì, chẳng phải còn một tháng nữa sao, mới yêu nhau một tháng, ai chẳng quấn quýt nhau, lâu dần tình cảm sẽ nhạt phai.”

“Hửm? Anh cũng thế hả?” Ánh mắt Thư Lan như thần chết giáng xuống, nhìn chằm chằm vào anh.

“Anh đương nhiên… sẽ không như vậy, chúng ta là vợ chồng, không phải yêu đương, khác nhau.” Lệ Bắc Đình ho khan một tiếng, suýt nữa thì sập bẫy.

“Vậy thì tốt, nếu không em sẽ phải suy nghĩ lại đấy.” Thư Lan bẻ ngón tay, khớp ngón tay kêu răng rắc.

“Suy nghĩ gì?”

“Cho anh xuống gầm giường ngủ chứ sao.”

Lệ Bắc Đình cúi đầu, thôi, biết nhiều càng thảm, vẫn là ít biết thì hơn.

Nhưng điều Thư Lan không ngờ tới là, cô mới đắc ý chưa được một tuần, Đỗ La đã bảo với cô là đã chia tay với Chu Tự Bạch.

“Không thể nào, tại sao vậy? Một tuần trước hai người còn tốt đẹp lắm mà?” Thư Lan cảm thấy trời đất như sụp đổ, chuyện gì đang xảy ra vậy, ký ức của kiếp trước không còn đúng nữa sao? Sao lại thay đổi rồi!

“Không có tại sao, chỉ là chia tay thôi.” Giọng Đỗ La vẫn khá bình tĩnh, nhưng không khó để nhận ra một chút uất ức.

“A La, có phải Chu Tự Bạch bắt nạt cậu không? Hắn ta cắm sừng cậu rồi?” Thật sự không hiểu nổi, Lệ Bắc Đình bảo Chu Tự Bạch không nghiêm túc trong chuyện tình cảm, nên Thư Lan liền nghĩ ngay đến việc Chu Tự Bạch bắt nạt Đỗ La.

“Không có, tớ chia tay trong hòa bình, Chu Tự Bạch rất tốt, nhưng tớ với anh ấy không hợp nhau, đã thử rồi, nếu không hợp thì chia tay sớm bớt đau khổ.”

Thư Lan nhất thời không nói nên lời, trong tình yêu không có gì là không hợp, nhưng trong hôn nhân thì có, cô và Lệ Bắc Đình kỳ thực cũng không hợp nhau, nếu không phải Lệ Bắc Đình dùng thủ đoạn thì chưa chắc đã đến được với nhau.

Bây giờ Chu Tự Bạch cũng buông tay rồi, Thư Lan bảo Đỗ La kiên trì dường như cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.

Ý nghĩa của sự kiên trì là cả hai người đều có ý, sự kiên trì của một người gọi là đeo bám.

“A La, cậu đang ở đâu, tớ đến tìm cậu.” Thư Lan muốn ôm cô ấy, thất tình chắc chắn khó chịu lắm.

“Không cần đâu, tớ đang ở sân bay, chuẩn bị đi Maldives, vốn đã hẹn đi rồi, nếu các cậu không có thời gian, tớ tự đi.” Tháng này, Đỗ La rất vui, quen biết Chu Tự Bạch cũng không hối hận, nhưng có một số người chỉ là hữu duyên vô phận, không cần cưỡng cầu.

“Tớ đi cùng cậu, tớ đến ngay đây, cậu đợi tớ.” Thư Lan đứng dậy, trước đây lúc Thư Lan khó khăn nhất, là Đỗ La ở bên cạnh cô, bây giờ Đỗ La có chuyện, cô cũng phải đi.

“Lan Lan, cậu đừng đến, tớ muốn một mình yên tĩnh.” Thất tình rồi, điều mong muốn nhất là có một mình để tự gặm nhấm nỗi đau.

“A La, cậu thật sự không muốn tớ đi cùng cậu sao? Cậu đừng nghĩ quẩn đấy.” Bước chân cô nặng trĩu.

“Cậu nghĩ gì vậy, chắc chắn là không rồi, tớ đi Maldives chơi một tuần rồi về, biết đâu còn vớ được tình yêu sét đánh nữa, thôi, tớ phải lên máy bay rồi, về gặp lại.”

“Bye bye, đi cẩn thận, chơi vui vẻ.”

Thư Lan cúp điện thoại, ngồi trở lại sofa, bỗng nhiên có chút hụt hẫng, kiếp trước hai người cũng chia tay sao?

“Sao vậy, trông như quả cà tím héo thế kia.” Lệ Bắc Đình từ trên lầu xuống, thấy ngay vẻ mặt buồn rười rượi của cô.

“A La thất tình rồi.” Thư Lan lẩm bẩm.

“Cái gì?” Lệ Bắc Đình không nghe rõ.

“À không có gì.” Thư Lan chợt nhớ ra, hai người đã cược với nhau, nếu để Lệ Bắc Đình biết được, chẳng phải cô sẽ thua sao, không được không được, một tháng sẽ bị anh (tên cẩu nam nhân này) hành hạ chết mất.

Phải giữ bí mật, chỉ cần anh ấy không nói, anh ấy bận tối mắt tối mũi, chắc chắn không có cơ hội biết được.

Lệ Bắc Đình đi tới: “Thật sự không có gì sao?”

“Không có mà, em đang xem phim, nữ chính thất tình, em thấy thương cô ấy thôi.” Thư Lan vội vàng mở một ứng dụng video nào đó.

“Đỗ La thất tình rồi.” Lệ Bắc Đình buột miệng.

“Đúng vậy… không đúng, em không nói A La, em nói nữ chính trong phim mà.” Thư Lan muốn vả vào mồm mình, lắm mồm quá.

“Tốt lắm, một tháng tới, anh phải suy nghĩ kỹ xem nên trải qua như thế nào mới được.” Lệ Bắc Đình chậm rãi bỏ đi.

“…”

Bình Luận (0)
Comment