Editor: Kẻ nhàm chán
“Lệ Bắc Đình, không có chuyện đó đâu, anh đừng nghĩ lung tung, thật sự không có!” Thư Lan chạy theo, đúng là xui xẻo, sao cứ luôn rơi vào tay anh ấy thế này.
Cũng trách ông trời, sao lại còn có chức năng sửa ký ức nữa chứ.
A La cũng thật vô dụng, thế nào cũng phải dỗ dành cho Chu Tự Bạch không thể rời xa cô ấy mới được chứ.
Haiz, người thiệt thòi luôn là mình.
“Có hay không rất đơn giản, anh hỏi Chu Tự Bạch là biết.”
“Thôi được rồi, anh đi hỏi cậu ta đi, em đi thu dọn đồ đạc.”
Thư Lan vượt qua anh ta đi lên lầu.
“Thu dọn đồ đạc đi đâu?”
“Về nhà ba.” Bị anh hành hạ cả tháng trời, chẳng phải là muốn gặm nát cả xương cốt của mình sao.
“Lan Lan, em chơi ăn gian rồi.” Lệ Bắc Đình dở khóc dở cười, sao lại dở trò nhõng nhẽo nữa rồi.
“Em kệ, em muốn về nhà.” Hôm nay cô cứ muốn làm nũng đấy, làm nũng với mạng sống, cái nào nhẹ cái nào nặng, ai chả biết đường chọn.
Lệ Bắc Đình bước vội lên trước, nắm lấy tay Thư Lan: “Vậy anh cũng chỉ có nước chơi ăn gian thôi.”
“Này, anh làm gì vậy?” Thư Lan giằng ra: “Không phải chứ, một tháng này ít nhất cũng phải bắt đầu từ ngày mai chứ.”
Lệ Bắc Đình bế thốc cô lên, đúng vậy, thật sự là bế thốc, đầu Thư Lan lộn ngược trên vai anh, trời đất quay cuồng.
“Tối nay là ngày lành tháng tốt.” Lệ Bắc Đình bế cô vào phòng.
Thư Lan bám vào cửa: “Lệ Bắc Đình, anh không được chơi kiểu này, em không chịu!”
“Đã cá cược thì phải chịu thua, hoan nghênh lần sau tiếp tục cá cược với anh.” Lệ Bắc Đình gỡ tay cô ra, tiện tay đóng cửa lại.
Thư Lan có chút đờ đẫn, ai đến cứu với?
Đều tại mình dại, cá cược cái gì không cá, lại dùng cái này làm tiền cược, thật sự quá ngu ngốc.
***
Sáng hôm sau, Thư Lan lại không đến công ty làm việc, kéo theo cả Lệ Bắc Đình cũng dậy muộn, chị Lâm hâm nóng bữa sáng ba lần, Lệ Bắc Đình mới xuống lầu ăn cơm.
Đợi đến khi Thư Lan thức dậy, mặt trời đã lên cao. Nhìn thấy chiếc gối bên cạnh lạnh ngắt, cô tức đến mức vớ lấy gối ném xuống đất. Lệ Bắc Đình thật quá đáng, tối qua cứ như đang lật bánh nướng, lật tới lật lui mãi không thôi. Không được, không được, cô phải trốn ngay bây giờ, hay là về nhà mẹ đẻ ở vài hôm vậy.
Thư Lan sau khi rửa mặt ăn cơm xong, liền thu dọn một ít đồ đạc kéo vali ra khỏi cửa, khi nhận được báo cáo của vệ sĩ, Lệ Bắc Đình dở khóc dở cười, thật sự sợ anh đến vậy sao?
Anh cũng không phải là người không biết chừng mực, điểm dừng của Thư Lan ở đâu anh nắm rõ, sẽ không làm tổn thương cô, chỉ là thêm chút gia vị cho cuộc sống vợ chồng của hai người mà thôi.
Buổi chiều tan tầm, Lệ Bắc Đình cũng không về nhà, mà đi tìm Thu Chí Minh: “Lan Lan bảo nhớ ba vợ, muốn về nhà ở vài ngày, con sẽ về cùng ba vợ luôn.”
Thư Chí Minh nghe được những lời này đương nhiên là vui mừng, con gái ở nhà, còn có chuyện gì vui hơn chuyện này nữa chứ, hai người liền cùng nhau trở về.
Vì vậy, Thư Lan ở nhà ngóng trông, đợi ba về nhà mách tội, kết quả lại nhìn thấy Thư Chí Minh bên cạnh đang đứng Lệ Bắc Đình với ánh mắt đầy ý cười, lời nói của cô nghẹn lại trong cổ họng.
Chết tiệt! Quên mất Lệ Bắc Đình tên trơ trẽn này mặt còn dày hơn cô nhiều, sao có thể sợ cô về nhà mẹ đẻ chứ.
Không biết anh ấy đã nói gì với ba.
“Lan Lan, còn ngây ra đó làm gì, lại đây ăn cơm nào, Bắc Đình cũng lại đây, mệt mỏi cả ngày rồi, rửa tay ăn cơm.” Thư Chí Minh không phát hiện ra “cuộc chiến ánh mắt” giữa hai người, còn tưởng rằng tình cảm của bọn họ rất ngọt ngào.
Thư Lan liếc mắt nhìn Lệ Bắc Đình, xoay người bỏ đi, lát nữa rồi tính.
Lệ Bắc Đình nhún nhún vai, đi theo, trốn được miếu nào trốn được sư. Vợ anh có thể trốn đi đâu được.
Bữa cơm này khiến Thư Lan ngồi như ngồi trên đống lửa, ăn cũng không ngon, nghĩ xem phải làm sao để Lệ Bắc Đình về nhà.
“Bắc Đình, dạo này công việc của con bận không?” Thư Chí Minh mở lời phá vỡ sự im lặng.
“Cũng được ạ, đang tổng kết giữa năm, hơi bận rộn một chút.”
“À đúng rồi, ba, Bắc Đình anh ấy rất bận, về nhà muộn, đi sớm, cho nên con mới nghĩ đến chuyện về nhà ở, Bắc Đình ăn cơm xong cũng về sớm đi.” Thư Lan cố gắng kìm nén biểu cảm, sợ Thư Chí Minh nhìn ra chỗ không đúng.
“Về làm gì, cứ ở nhà đi, hai đứa cũng là lần đầu tiên ở nhà.” Thư Chí Minh không đồng ý.
Lệ Bắc Đình cong cong môi: “Ba, con sợ dậy sớm sẽ làm ba và Lan Lan tỉnh giấc.”
“Không sao, ba sáng sớm phải dậy chạy bộ, Lan Lan cũng cùng ba dậy tập thể dục đi, người trẻ tuổi phải tập thể dục nhiều, nếu không sau này sức khỏe sẽ không tốt.”
“Ba, con không muốn chạy bộ, con muốn ngủ.” Sáng sớm dậy chạy bộ, đúng là muốn lấy mạng của cô mà.
“Sau này chết rồi thì có khối thời gian mà ngủ, bây giờ còn trẻ, phải tràn đầy năng lượng, suốt ngày ngủ thì ra cái thể thống gì.”
Thư Lan: “…”
Cạn lời, ba vậy mà lại bênh Lệ Bắc Đình, không bênh cô!
Cuối cùng Thư Lan cũng không đuổi được Lệ Bắc Đình đi, trốn tới trốn lui, hai người vẫn ở chung một phòng.
Nhưng dù sao ở nhà còn có ba, anh ấy cũng nên kiềm chế một chút.
Nhưng Thư Lan thật sự đã nghĩ quá nhiều, Lệ Bắc Đình rất tin tưởng vào khả năng cách âm của nhà họ Thư, hoàn toàn không để tâm.
Không biết ba có nghe thấy không, nhưng dù có nghe thấy, e rằng ba cũng sẽ không để ý, đều là người từng trải cả rồi.
Chỉ có Thư Lan phải chịu áp lực rất lớn, cảm thấy còn không bằng ở nhà cô, ít ra ở nhà không có người khác.
Vì vậy cuối cùng, đến cũng là Thư Lan đề xuất, đi cũng là Thư Lan đề xuất.
Cô thừa nhận, cô không đấu lại được con cáo già Lệ Bắc Đình này rồi.
Trở về nhà, Thư Lan lại bị hành hạ thêm nửa tháng, đã bắt đầu sợ hãi khi màn đêm buông xuống.
Cuối cùng, chiều hôm đó, Đỗ La gọi điện thoại cho cô: “Lan Lan, báo cho cậu một tin vui, tớ và Chu Tự Bạch làm lành rồi.”
“Cái gì?!” Thư Lan cảm thấy như có một tia sét đánh ngang tai, vậy là mình bị Lệ Bắc Đình hành hạ nửa tháng trời là công cốc sao?
“Hihi, anh ấy đuổi theo tớ đến Maldives, nói không muốn chia tay, vừa hay tớ cũng rất nhớ anh ấy, cho nên chúng tớ đã làm lành.” Nghe giọng nói, Đỗ La rất vui vẻ, Chu Tự Bạch là một người đàn ông rất có mị lực, cô đã không thể rời xa anh ta được nữa.
“Chu Tự Bạch tên khốn kiếp đó!” Thư Lan thật sự muốn tìm Chu Tự Bạch ra đánh cho một trận!
Tại sao lúc trước lại đòi chia tay, đã yêu thích đối phương rồi, chia tay là trò đùa sao? Đều là người lớn cả rồi, có thể chín chắn một chút không, Thư Lan cảm thấy số mình thật khổ.
“Sao vậy Lan Lan, giọng cậu nghe có vẻ không đúng.”
“Không có gì, tớ mệt lắm, hai người làm lành là tốt rồi, chúc mừng nhé, sau này hãy yêu thương nhau thật tốt, đừng dễ dàng nói lời chia tay nữa.”
Bây giờ Thư Lan nghe đến hai chữ chia tay liền rùng mình.
Hai người làm lành, vậy thì đương nhiên, tiền cược của Thư Lan và Lệ Bắc Đình cũng không tính là thua.
Lệ Bắc Đình vừa về đến nhà, Thư Lan liền ném một chiếc gối cho anh: “Một tháng này, anh thuộc về quyền sử dụng của em!”
Lệ Bắc Đình ngơ ngác: “Ý em là sao.”
“A La và Chu Tự Bạch lại làm lành rồi, vẫn chưa quá thời hạn hai tháng, cho nên em thắng! Từ tối nay trở đi, anh ngủ ghế sofa đi.”
Lệ Bắc Đình nhướng mày, đặt gối lên ghế sofa: “Vậy à, cũng được.”
Chu Tự Bạch này đang làm cái trò gì vậy, có chút đáng tin nào không.
Thư Lan hơi ngạc nhiên, nhưng thấy anh đã đồng ý, cô cũng không nói gì nữa, cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi thật tốt rồi.
Thư Lan sớm tắm rửa xong nằm trên giường, dang rộng chân tay, một mình ngủ thật sự quá sướng, nhất là sau khi bị “tàn phá” nửa tháng trời.
Cô nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, nhưng không ngờ, nửa đêm, cửa bị đẩy ra, Lệ Bắc Đình nhẹ nhàng đi vào, nhìn thấy cô một mình chiếm cả giường, váy ngủ đều bị kéo lên tận ngực, cũng không sợ bị lạnh.
Anh cúi người đắp chăn cho cô, tay khẽ vuốt v3 gò má cô: “Sướng đến vậy sao, đồ vô lương tâm.”
Anh một mình không ngủ được, trằn trọc mãi, kết quả cô thì hay rồi, e rằng đang nằm mơ đẹp.
Thư Lan cảm thấy có bàn tay, đưa tay lên gãi mặt, xoay người ngủ sang bên kia.
Vừa hay chừa ra nửa chỗ cho Lệ Bắc Đình, anh cực kỳ vô liêm sỉ nằm xuống, còn nói: “Đây là em mời anh đấy, vậy thì anh không khách sáo nữa.”
Có lẽ là do thói quen, Lệ Bắc Đình vừa nằm xuống, Thư Lan liền lăn vào lòng anh, còn nắm lấy quần áo trên ngực anh cọ cọ.
Lệ Bắc Đình đưa tay ôm cô vào lòng ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Lệ Bắc Đình lại nhẹ nhàng rời khỏi phòng, Thư Lan tỉnh dậy không thấy Lệ Bắc Đình, còn tưởng rằng mình nằm mơ.
Thầm mắng mình dở hơi, sao lại mơ thấy mình nằm trong lòng anh ấy chứ, quá mất mặt!
Hai người cứ ồn ào như vậy qua hơn nửa tháng, niềm vui giữa vợ chồng chỉ có tăng chứ không giảm.
Nếu như ngày tháng cứ trôi qua như vậy, cũng coi như là cuộc sống hạnh phúc.
Rằm tháng bảy âm lịch là “Tết cô hồn” của Vân Thành, phải đốt vàng mã cúng bái tổ tiên, đương nhiên là phải về nhà cũ.
Về nhà cũ thì khó tránh khỏi việc gặp Lệ Kiện và Triệu Cầm, những ngày này, Triệu Cầm khá im hơi lặng tiếng, nghe nói rất ít khi ra ngoài.
Cũng phải, con trai bà ta đã bị tống ra nước ngoài, người ta bàn tán xôn xao, bà ta còn mặt mũi nào ra ngoài.
Buổi tối lúc ăn cơm, bà cả lại lặp lại điệp khúc cũ: “Bắc Đình, khi nào thì hai đứa sinh con? Bà thấy cháu trai của ông Trương hàng xóm thèm nhỏ dãi rồi, dù là cháu trai hay cháu gái, sinh một đứa trước đi được không?”
Lần này bà cả cũng không nói với Thư Lan nữa, mà trực tiếp tìm Lệ Bắc Đình, người già mà, chỉ mong có cháu bế.
“Đang tính ạ, sang năm đi, Lan Lan còn nhỏ.” Lệ Bắc Đình càng muốn tận hưởng thế giới hai người với Thư Lan hơn, dù là con của hai người, anh cũng không mong đợi lắm.
Tuy rằng cũng nói muốn sinh một cô con gái đáng yêu giống Thư Lan, nhưng không vội, con gái sao có thể thơm bằng mẹ được.
Nhận được câu trả lời của Lệ Bắc Đình, bà cả nhìn Thư Lan một cái: “Vậy thì Lan Lan bồi bổ cho tốt, bảo đầu bếp nấu nhiều canh bổ cho con bé uống, người mẹ khỏe thì con mới khỏe.”
“Bà yên tâm, con biết rồi.”
Từ đầu đến cuối, Thư Lan không nói gì mấy, đều do Lệ Bắc Đình giải quyết hết.
Lúc này, Triệu Cầm đột nhiên khẽ thở dài: “Bố mẹ, hôm qua Nam Hy gọi điện thoại nói với con là nó nhớ nhà, hôm nay rằm tháng bảy, vốn dĩ là ngày gia đình đoàn tụ, tiếc là nó không về được, sắp đến Tết Trung thu rồi, có thể cho Nam Hy về ăn Tết không, cùng lắm thì, qua Tết lại đưa nó đi, dù sao cũng là người một nhà, Bắc Đình, coi như là mẹ xin con, cho Nam Hy về ở vài ngày, qua tết mẹ sẽ cho nó đi ngay.”
Mọi người đều rõ mười mươi, Triệu Cầm nói vậy, chẳng qua chỉ là cái cớ, một khi đã trở về, e rằng lại rất khó để cho cậu ta đi nữa.
Thư Lan cảm thấy Lệ Bắc Đình chắc chắn sẽ không đồng ý, nhưng điều khiến cô không ngờ là, Lệ Bắc Đình lại nói có thể.